“Ừ… vừa mới xuống sân bay, Tiểu Ái đã đến rước tôi rồi… đang trên đường trở về, phải, Tiểu Ái đón tôi, đúng lúc gặp anh Bán Thành chở tôi về… Được, tạm biệt.”
Hứa Ôn Noãn cúp máy xong, trong xe trở nên yên tĩnh, Tần Chỉ Ái quay đầu nói: “Ngô Hạo gọi tới sao?”
“Ừ!” Hứa Ôn Noãn khẽ gật đầu một cái.
“Các người vẫn luôn liên lạc với nhau sao?” Tần Chỉ Ái không chần chừ hỏi.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lại khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Lục Bán Thành trượt chân, suýt nữa đụng vào đuôi xe phía trước, cũng may tốc độ phản ứng của hắn tốt, nên không sao.
“Vậy cậu và hắn bây giờ thế nào?” Tần Chỉ Ái nói.
Hứa Ôn Noãn không thẳng thắn trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, bởi vì cô còn chưa có đáp án cho chính bản thân mình, sao có thể trả lời câu hỏi của người khác: “Tiểu Ái, hắn nói với mình bây giờ hắn và Tưởng Tiêm Tiêm đã không còn liên lạc nữa...”
Câu trả lời như vậy có nghĩa là Hứa Ôn Noãn đồng ý tha thứ cho Ngô Hạo sao?
Tần Chỉ Ái trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vẫn không nỡ sao?”
Mưởi năm, đời người có bao nhiêu cái 10 năm chứ?
Thời gian tốt đẹp nhất của cô cũng chỉ có Ngô Hạo.
Cô nghĩ rời khỏi Ngô Hạo, đi du lịch mấy này, những ngày tháng đó nhìn phong cảnh đẹp đẽ, sẽ lại nghĩ đến phong cách mà Ngô Hạo thích, ăn ngon uống ngon, sẽ lại nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019926/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.