Cố lão gia bị thái độ hung hăng như vậy của Cố Dư Sinh làm cho mạnh miệng theo: “Con đang ép buộc ta sao? Được thôi, ta nói cho con biết!”
“Chuyện của con và người phụ nữ kia, ta kiên quyết phản đối.”
“Chỉ cần ta còn sống một ngày thì nhất định ta sẽ không thừa nhận cô ta là cháu đâu!”
Cố lão gia thật sự tức giận, mới xuất viện xong, ông còn chưa hoàn toàn hồi phục, đột nhiên vì tức giận và lớn tiếng mà ho khan thân thể run rẩy đến đứng không vững, Cố Dư Sinh đứng trước mặt ông muốn đưa tay ra đỡ ông một cái, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng đến ông, Cố lão gia lại giơ gậy lên gõ vào tay hắn, chỉ vào Cố Dư Sinh: “Cũng đừng mong tôi đến dự lễ cưới của các người, các người cứ chờ tôi chết đi rồi hẵn tổ chức, để tôi không gặp, tâm không phiền!”
Cố lão gia nói những lời hung ác xong, lại quay đầu, mở cửa lên xe.
Tài xế đóng cửa xe trước lại, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của ông.
Qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh buông thõng tay, nhưng bàn tay lại nắm chặt.
Tài xế đóng cửa xe, chào Cố Dư Sinh một câu, lại lên xe.
Xe từ từ rời khỏi biệt thự, mãi đến khi không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh vẫn đứng yên như vậy tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng gọi Cố Dư Sinh.
Hai người cứ như vậy, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019881/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.