🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khen cũng đã khen, chúc phúc cũng đã chúc phúc rồi, chuyện thuần khiết trong sạch gì đó cũng đã giải quyết xong… Suy nghĩ một chút, cũng đủ chừng mực rồi, đã xong chuyện.

Chỉ tiếc, trong thế giới của Cố Dư Sinh, có thể trêu chọc người khác chính là điều vui nhất, nên được voi đòi tiên.

Hắn có thể thấy Lương Đậu Khấu rất khó chịu, nhưng vẫn muốn đả kích cô ta: “Những gì nên nói cũng đã nói xong rồi tôi hy vọng từ bây giờ, mọi người có thể dừng chuyện này lại ở đây, bởi vì tôi yêu cô ấy nên tôi muốn bảo vệ cô ấy thật tốt, tôi không mong rằng trong tương lai lại có những lời đồn tương tự khiến tình cảm của chúng tôi bất hòa, lại khiến cô ấy buồn tủi, đồng thời, tôi cũng muốn ở đây, nói với cô ấy một câu…”

Nếu ban đầu Cố Dư Sinh xin lỗi vì muốn bức Lương Đậu Khấu xin lỗi với Tần Chỉ Ái nhưng khi lúc hắn sắp nói lên hai chữ “Xin lỗi” này, hắn thật sự thật lòng nhìn thẳng vào máy quay phim, rõ ràng nói từng chữ: “Xin lỗi.”

Lúc này Lương Đậu Khấu thấy Cố Dư Sinh đã nói xin lỗi rồi, cô có trăm ngàn lần không muốn cũng không thể không nói, cũng ép mình làm ra vẻ thành khẩn lắm, sau khi Cố Dư Sinh nói xong, cũng mở miệng theo, âm thanh còn có chút run rẩy vì tức giận: “Ờ đây tôi cũng phải nói với anh Dư Sinh và người yêu của anh ấy lời xin lỗi, vì chuyện của tôi mà gây phiền hà cho mọi người.”

......

Bởi vì Lương Đậu Khấu ở đó, sau khi Cố Dư Sinh đưa Cố lão gia về nhà xong, hắn liền lấy cớ công ty có việc liền rời đi.

Trên đường lái xe, hắn thấy đi cách nhà được một khoảng xa rồi, liền dừng xe lại ven đường, cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Tần Chỉ Ái, gọi cho cô.

Cô bé hình như là đang cầm điện thoại chơi, điện thoại vừa mới reo liền bắt máy.

Hắn nói: “Tiểu Ái, là anh!”

“Vâng.” Giọng nói hiền hiền mềm mại của cô truyền đến: “Em biết mà.”

“Ừ” hắn đáp, trước khi gọi điện thoại cho cô hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cô nhưng mà lúc này lại châm chước một hồi, cuối cùng đúc kết thành một câu: “Tiểu Ái, bây giờ anh trong sạch rồi.”

Đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, trong giọng nói ấm áp mềm mại lại xen lẫn một chút ý cười vui vẻ: “Em xem tin trên Weibo rồi.”

Cảm nhận được sự vui sướng của cô, tâm tình của Cố Dư Sinh cũng tốt lên rất nhiều, hắn cầm điện thoại di động nhìn cửa sổ xe sáng loáng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, lại nói với Tần Chỉ Ái trong điện thoại: “Chờ anh.”

Sau đó lại hạ điện thoại xuống, hắn bấm điện thoại vài cái, sau đó lại lần nữa đưa điện thoại đến bên tai: “Tiểu Ái, trở về đi.”

Hắn cúp máy, đầu dây bên kia Tần Chỉ Ái vừa cúp máy xong điện thoại lại leng keng báo tin nhắn tới, cúi đầu nhìn, là một chuyến bay đã được đặt sẵn.

.......

Sau hai giờ, cô thu dọn hành lý xong liền chạy đến sân bay Tiêu Sơn.

Sau một tiếng, cô lên máy bay.

Sáu giờ tối, Tần Chỉ Ái đã có mặt ở sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Giống như là thần giao cách cảm vậy, cô vừa mới mở điện thoại di động lên, Tiểu Vương liền gọi điện thoại cho cô nói cậu ấy đang chờ cô.

Tần Chỉ Ái kéo vali đi đến tìm Tiểu Vương, vốn cho rằng còn có Cố Dư Sinh đến đón cô, nhưng lại chỉ có một mình Tiểu Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.