......
Ăn cơm tối xong, Tiểu Vương và Cố Dư Sinh cũng không ở lại Tần gia quá lâu, liền ra về.
Nhà ba người Tần gia tiễn hai người đến thang máy xong, mẹ Tần vẫn luôn thì thầm với Cố Dư Sinh: “Có thời gian lại đến đây chơi.” Mãi đến khi Tần Chỉ Ái nói “Được rồi, mẹ!” lúc này mẹ Tần mới dừng lại, để Tần Chỉ Ái đưa Tiểu Vương vả Cố Dư Sinh xuống lầu.
Từ trên lầu xuống, âm trầm một ngày ở Hàng Châu cuối cùng cũng mưa tý tách.
Sắc trời tối đen, ngoại trừ bên ngoài tiểu khu có một ánh đèn, ngoài ra cũng không còn ánh sáng nào khác.
Tiểu Vương đội mưa, chạy đến cốp xe cầm một cái ô màu đen, chạy đến dưới hiên đón Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không có ý muốn đi xuống mà lại ra hiệu Tiểu Vương đưa ô cho mình.
Tiểu Vương hiểu ý của Cố Dư Sinh, biết hắn muốn nói chuyện với Tần Chỉ Ái, lúc này mới thức thời đưa ô cho hắn: “Cố tổng, tôi chờ anh ở tiểu khu.”
Sau đó cũng không chờ Cố Dư Sinh trả lời liền đội mưa chạy đến trước xe, mở cửa chui vào, lại khởi động xe lái đi.
Vẫn chờ đến khi không thấy bóng xe biến mất, Cố Dư Sinh mới chỉ vào một vườn hoa nhỏ trong tiểu khu, nói: “Qua đó một chút.”
Sau khi Tần Chỉ Ái gặp mặt Cố Dư Sinh, hầu như vẫn chưa có thời gian để hai người ở riêng cùng nhau, chỉ một thời gian ngắn, trong đầu Tần Chỉ Ái có rất nhiều thắc mắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019812/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.