Vì mang thai nên cô không thể đi đường dài, vì vậy thời gian xuất ngoại phải dời lại.
Mẹ cô hỏi cô tại sao lại trở về.
Cô không dám để cho bà biết cô chưa kết hôn mà đã có con, tìm một cái cớ nói trường sắp xếp một kế hoạch khác cho cô để lấy lệ.
Mấy ngày nay ở Hàng Châu, mỗi ngày hầu như cô đều ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, cuộc sống an nhàn ổn định, chỉ lo cho Cố Dư Sinh cách xa cô ngàn dặm, thỉnh thoảng hồn vía cô sẽ lên mây, phập phồng thấp thỏm một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều, lúc đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã ổn định hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn Tiểu Vương gửi tới: “Cố tổng đã tỉnh lại, cô đừng lo lắng nữa.”
Tần Chỉ Ái thấy tin nhắn kia, tim cũng bình tĩnh lại, sao đó cầm điện thoại nghĩ đến trước khi hắn ngất đi còn nói với cô một câu: “Chờ anh tỉnh lại.”
Mấy ngày nay không phải cô vẫn luôn nghĩ đến tình cảnh đó, tuy nhiên chỉ là lúc tình cờ thất thần, suy nghĩ một chút, rất nhanh liền không nghĩ đến nữa.
Không thể phủ nhận, trong lòng cô thật sự vì bốn chữ này mà dao động.
Lý trí nói cho cô biết, cô không thể dao động.
Nhưng lấy hay bỏ, mãi mãi vẫn luôn là vấn đề nan giải.
Tần Chỉ Ái rất vui mừng vì bào thai trong bụng cô, cô không thể cứ ở trong nước, bằng không cô thật sự không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019776/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.