Còn chưa đến chỗ khu dưới lầu liền thấy trong phòng cô còn sáng đèn.
Màu vàng dịu dàng, cho người ta một cảm giác ấm áp.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tim hắn vẫn đang nhảy loạn trong ngực, lúcnày mới bình thường trở lại, dòng máu nóng đang tuông trào cũng từ từ hạ xuống.
Cố Dư Sinh vừa từ từ hút thuốc vừa đi đến dưới lầu cô, mới dừng lại.
Hắn dựa vào một cột đèn nhìn chằm chằm cửa sổ phòng cô không chớp mắt, không lên lầu.
Hắn nghĩ tới ngày trước khi hắn nhập ngũ một ngày, lúc đi qua nhà cô, đứng dưới nhà, cũng giống như bây giờ vậy, dựa vào một thân cây, nhìnchằm chằm cửa sổ phòng cô.
Đêm đó, hắn vẫn luôn mong mỏi cô có thể đến trước cửa sổ, chẳng cầnbiết là lý do gì, chỉ cần cô đứng ở vị trí hắn có thể nhìn thấy cô là đủ rồi, hắn có đi cũng không hối tiếc.
Đêm đó hắn đứng yên cả đêm, hút hết mấy gói thuốc lá, cô vẫn khôngxuất hiện, sáng sớm ngày thứ hai, cổ họng hắn khô khốc đau đớn nói không nên lời lên máy bay nhập ngũ.
Lần từ biệt đó, hắn đã ôm tâm thế cả đời này không gặp lại nhau nữa.
Có thể sau khi đi bộ đội hắn mới hiểu được hắn đã quá đánh giá caobản thân mình, cũng đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô đối với hắn.
Hắn nhớ cô da diết, nghĩ đến mỗi buổi tối đều trằn trọc không thể ngủ được.
Nhưng ngoại trừ nhớ cô thì hắn còn có thể làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019679/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.