Không gặp được cô thì nhớ nhung, nhìn thấy cô thì lại không thể khống chế được bản thân mình.
Hắn thật sự muốn dứt khoác ra đi.
Hắn có thể nhìn thấy cô cũng có chút tình ý với hắn.
Hắn vào quân đội, có nghĩa là hắn đã phó mặc tính mạng của mình cho quốc gia này.
Hắn không muốn liên lụy cô, cũng không thể để cô phí hoài tuổi thanh xuân đẹp đẽ vì hắn, vậy nên lúc đưa cô về nhà, hắn đã quyết định.
Hắn chủ động xin lỗi cô, chủ động hẹn cô đi xem phim, hắn đưa số điện thoại cho cô...
Hắn chỉ biết những điều này không phải là để bắt đầu với cô mà là để kết thúc...
Vì số điện thoại hắn cho là giả.
Cắt đứt tình cảm lúc này chẳng khác nào hắn dồn ép mình đến đường cùng.
Lần thứ hai hẹn, thật ra hắn đã đến.
Chỉ là hắn không lộ diện.
Hắn chưa hề biết mình lại có thể tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy.
Hắn đứng từ xa che dù, nhìn cô như một kẻ khờ, cố chấp đứng chờ hắn mà không chịu đi, nhìn cô như một người điên gọi hết cuộc điện thoại này đến cú điện thoại khác vào một số máy không hề tồn tại...
Hắn và cô cách xa như vậy, có tiếng xe, có tiếng gió, còn có tiếng mưa rơi, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mãi cho đến khi đường phố lên đèn, hắn cũng không xuất hiện trước mắt cô.
Cô rời đi rồi, hắn vẫn đứng ở đó.
Hắn thầm nghĩ lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019677/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.