🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Coi như là quen đi? Lẽ nào không phải sao? Nếu như không phải quen vậy sao hắn lại viết thư cho cô? Lại còn là thư nặc danh?

Cố Dư Sinh nhíu máy, sau đó biểu hiện lại trầm ổn như mây gió: “Coi như là quen? Vậy chúng ta không thân thiết gì sao?”

Nếu không phải ba năm trước, hắn và cô bỗng nhiên gặp nhau, cô mới biết hắn đã quên cô từ lâu.

Cô thật sự cho rằng lúc đó cô đã từng có thể đi vào thế giới của hắn.

Về sau sau khi cô biết hắn cố ý cho cô số điện thoại giả, cô mới nhận thức được hắn chưa từng muốn để cô bước vào thế giới của hắn.

Đối vối cô, một sự quen biết này đáng giá cả một đời.

Đối với hắn, sự quen biết này chỉ là phù du mây khói.

Hiện nay hắn lại hỏi cô có đặc biệt thân thiết không? Cô phải trả lời như thế nào đây chứ? Tôi đã từng bị anh cho leo cây hai lần? Tôi đã đợi anh rất nhiều năm, dù tôi bị đau bụng hành kinh cũng theo Ôn Noãn đi chơi chỉ để gặp anh, tôi từng đứng ở Cố gia lúc cha mẹ anh qua đời không ăn không uống đứng xa xa nhìn anh ba ngày ba đêm sao?

Những việc làm đó, cũng chỉ là do cô đơn phương tự nguyện thôi.

Trong lòng Tần Chỉ Ái không ngừng chua xót, gượng gượng cười, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Chúng ta sao có thể thân thiết chứ? Tôi chỉ đi chơi với Ôn Noãn nên tình cờ gặp anh mấy lần.”

Tổng cộng 28 lần, cô nhớ rất rõ ràng.

Trong đó có 8 lần hắn một cái cũng không liếc nhìn cô, bảy lần hắn nhìn cô như một người xa lạ, sáu lận hắn gật gật đầu với cô, rồi nói vài câu khách sáo.

“Hơn nữa đa số những lần đó chúng ta không hề nói chuyện với nhau.” Tần Chỉ Ái cười càng long lanh, chỉ có một mình cô biết, lúc này trong lòng cô có bao nhiêu thương tâm.

Cô yêu hắn, cho tới nay, cô cũng chỉ có một mình tự mình cuồng loạn trong tình yêu đó, tự biên tự diễn một vở kịch cho chính mình.

Yêu đến khí thế ngất trời, yêu đến vật đổi sao dời cũng không thay đổi.

Nhưng hài hước nhất chính là người cảm động cũng là cô, người không hay biết gì vẫn là hắn.

Trong đầu Tần Chỉ Ái không biết tại sao lại nghĩ đến câu nói kia của Hứa Ôn Noãn: “Sủi cảo kia cũng không còn mùi vị như lúc xưa, Ngô Hạo cũng không phải là Ngô Hạo của ngày đó nữa rồi.”

Cố Dư Sinh, anh biết không?

Em yêu anh đã lâu, thật lâu, lâu đến nỗi em đều không muốn thời gian kia trôi qua, em vẫn còn yêu anh của lúc xưa, em cũng vẫn là em của năm ấy.

“Thì ra là như vậy…” Cố Dư Sinh như gặp một vấn đề nan giải, ánh mắt trở nên thấp thỏm.

Tần Chỉ Ái không lên tiếng, có thể là vì Cố Dư Sinh hỏi lại chuyện cũ, làm cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tâm tình lại trở nên khổ sở, lại thêm mang thai, cô cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Tần Chỉ Ái đột nhiên liền che miệng, ụa một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, vội vã nhảy xuống xe, chạy đến trước thùng rác ven đường đỡ một thân cây, nôn mửa mãnh liệt…

Cố Dư Sinh đang trầm tư bỗng nhiên nghe tiếng Tần Chỉ Ái nôn khan, mi tâm cau lại, định thần, sau đó tầm mắt lại nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Tần Chỉ Ái đang nôn đến tối tăm mặt mũi.

Cố Dư Sinh càng nheo mày, hắn đẩy cửa xe ra, chạy vội đến bên cạnh Tần Chỉ Ái: “Sao vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.