“Tôi còn chưa biết rõ…” Tần Chỉ Ái cắn đũa một chút, thành thật nói lại những điều bác sĩ dặn nói lại với cô: “Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, lần này tuy rằng tai nạn xe không có gì nghiêm trọng nhưng sức khỏe của bà cần phải ở bệnh viện theo dõi và điều trị một thời gian, vì vậy…”
Nếu mẹ cô nằm bệnh viện nửa tháng, chẳng lẽ muốn bọn họ cùng cô ở Hàng Châu nửa tháng luôn sao?
Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, lại nói: “Cố tổng, hai người giải quyết xong những chuyện ở Thượng Hải, thì về Bắc Kinh đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Nói xong những lời như vậy, Tần Chỉ Ái mới phản ứng được mình còn chưa xin nghỉ việc, liền nhìn về phía Tiểu Vương một chút, ngượng ngùng nói: “Tài xế Vương, có lẽ tôi phải xin nghỉ mấy ngày nữa rồi...”
Tiểu Vương sảng khoái đồng ý, sau đó tính tiền rời khỏi nhà hàng.
Trước khi bay qua Thượng Hải, Cố Dư Sinh và Tiểu Vương lại tiễn Tần Chỉ Ái vào bệnh viện.
Tần Chỉ Ái đứng trước cửa bệnh viện, chào tạm biệt Cố Dư Sinh, đợi khi bọn họ đi một khoảng xong, mới quay người trở về phòng bệnh.
.....
Tầm mắt của Cố Dư Sinh vẫn nhìn Tần Chỉ Ái qua kính chiếu hậu, mãi đến khi cô bé quay người đi vào bệnh viện mới từ từ thu hồi lại tầm mắt, lúc dư quang của Cố Dư Sinh không còn để ý kính chiếu hậu nữa lại thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc, nhảy xuống từ trạm xe buýt đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019577/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.