Lương Đậu Khấu ngớ người, trong mắt lại có một tia bất an.
ChuTịnh bình tĩnh nhìn cô, yên lặng một hồi Chu Tịnh bỗng nhiên cười ra tiếng, sau đó mới mở miệng: “Tiểu Khấu, tớ là đang giúp cậu, giúp cậu nắm chắc thứ cậu muốn nha.”
“Trên thế giới này, thân bất do kỷ, có một số việc nếu như cậu không tranh thủ, sẽ thật sự đánh mất cơ hội đó. Hơn nữa con bé nghèo kiết xác kia nếu như ngoan ngoãn thức thời thì đâu đến nỗi chuốc họa vào thân? Nếu cô ta tránh xa Cố Dư Sinh, chúng ta cũng sẽ không xuống tay với cô ta như vậy, không phải sao? Vì vậy không phải là chúng ta độc ác mà là do cô ta tự tìm lấy đường chết.”
Bên trong xe có một loại yên lặng tĩnh mịch.
ChuTịnh không nói chuyện nữa, nhàn nhạt như đã chắc chắn Lương Đậu Khấu sẽ đồng ý với cách làm của mình.
Thời gian từ từ trôi qua, lúc Chu Tịnh ngồi mãi một tư thế cũng có chút mệt mỏi, vừa chuẩn bị đổi tư thế, Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh lại nhẹ nhàng nháy mắt giọng nói dịu dàng êm ái lên tiếng: “Cậu nói rất đúng, tớ chỉ nắm chắc thứ mà tớ muốn.”
ChuTịnh cười cười không nói.
Qua mấy giây, Lương Đậu Khấu lại mở miệng: “Đều nhờ vào cậu, Chu Tịnh, nếu không có cậu chắc giờ phút này lợn lành đã thành lợn què rồi.”
“Không có gì.”
“ChuTịnh, cậu thật tốt.” Lương Đậu Khấu yên lặng một chút, lại nói.
ChuTịnh không dám nhận, chỉ từ từ quay đầu, nhìn một ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019524/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.