"Phải biết rằng, một khi đã bị đuổi, thì rất khó có thể tìm việc ở công ty khác."
Lời uy hiếp trần trụi như thế, sao Tần Chỉ Ái có thể không nghe hiểu.
Nhưng cô cũng biết, Cố lão tiên sinh có thể nói ra lời như vậy, thì có thể làm ra chuyện như thế.
Nếu cô không viết thư từ chức, thì nói vậy cả đời này của cô, cũng đừng hy vọng có thể bước vào một công ty tốt.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm giấy bút trong tay Tiểu Vương, trong giây phút lặng im, vươn tay, nhận lấy.
Theo bản năng đầu ngón tay Tiểu Vương dùng lực, một hồi lâu Tần Chỉ Ái cũng không rút giấy được.
Tần Chỉ Ái giương mắt, cười nhợt nhạt một cái với Tiểu Vương, rồi sau đó liền tăng thêm lưc trên tay, mạnh rút giấy đi, đi đến trước bàn làm việc của Cố Dư Sinh, khom người xuống, cầm bút, trong phút chốc ngưng lại, rồi viết xuống bốn chữ " Đơn xin từ chức".
"Kính gửi lãnh đạo công ty: "
"Ngài khỏe."
"Vô cùng cảm ơn ngài đã trợ giúp quan tâm cho tôi có cơ hội công tác tại công ty trong tháng này! Bởi vì có chút lý do cá nhân, cho nên hôm nay tôi muốn từ chức ở đây."
"..."
Tần Chỉ Ái rất nhanh viết dài gần 500 chữ, mới ngừng lại.
Cô nhìn từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền nhìn về phía góc phải dưới chỗ trống.
Chỉ cần ở nơi đó, viết xuống ba chữ "Tần Chỉ Ái", thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019465/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.