Một khắc xe lửa chậm rãi rời khỏi Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái dựa đầu trên kính thủy tinh, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh tối qua ở quán cà phê, hình ảnh Cố Dư Sinh với mình nói chuyện.
Mỗi một tiếng, đều êm tai đến mê người.
Cô thật sự, thật sự thiếu chút nữa, một chút thôi, thì đã quân lính tan rã, buông bỏ vũ khí đầu hàng trước mặt hắn.
Nếu không phải cô là người thứ ba thì cô rất muốn nói cho hắn rằng, lúc trước cô là người đã sắm thế vai Lương Đậu Khấu.
Sau đó hỏi hắn, vì sao lại lãng phí nhiều tâm tư để tìm cô như vậy?
Nhưng cô không dám, cô có nguyên tắc làm người của mình, cô thương hắn, yêu rất đậm, chỉ sợ hiện tại hắn, không thể cùng cô được, nhưng cô vẫn thương hắn như trước, toàn tâm toàn ý thương hắn, cô không muốn chính cô là lý do phá hoại hôn nhân của người khác.
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, lại vì phiền toái nhỏ mà bỏ lương đậu khấu, cô không chấp nhận.
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, không ly hôn để phiền toái nhỏ làm tiểu tam, cô càng không thể nào thích ứng được.
Mặc kệ là chỗ nào, cũng không phải là con đường tốt.
Sau đó, lại vướng vào nghiệt duyên và hoang đường vô tận, không bằng nghĩ ra biện pháp, để hắn vĩnh viễn tìm không được phiền toái nhỏ.
......
Buổi tối ngày lễ, Lục Bán Thành gọi điện thoại hẹn liên hoan, Cố Dư Sinh không muốn đi, nhưng cách điện thoại, mơ hồ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019446/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.