🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói xong, đối phương lại cười với cô một cái, một tay cầm một tập tài liệu, cất bước rời đi.

Rõ ràng tuần trước cô nhìn qua cơ cấu công ty thì đổng sự trưởng chính là anh ta mà?

Tần Chỉ Ái bưng một tách café đứng ở cửa văn phòng trố mắt nhìn một chút, mới đẩy cửa đi vào.

Trên bàn làm việc đối diện cửa có chút loạn, chất đầy các tập tài liệu, trên ghế làm việc trống rỗng, không có ai.

Tần Chỉ Ái nhíu mày, hầu như chưa kịp suy nghĩ gì đã chuyển tầm mắt từ phòng làm việc đến cửa sổ.

Đưa lưng về phía cô là một người có bóng lưng không thể nào quen thuộc hơn, tay tùy ý chống lên kính, đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ, cầm điếu thuốc, đang nhận điện thoại, giọng nói thanh đạm dễ nghe, là hình thức nói chuyện điển hình của Cố Dư Sinh: “Ừ,… tôi hiểu rồi,… được… không thành vấn đề, tối ngày mốt gặp.”

Cúp máy, trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra a…

Cố Dư Sinh đưa ngón tay cầm thuốc lên hút, những vòng khói đẹp đẽ từ miệng hắn bay ra, hắn như nhớ lại trong phòng làm việc vừa có người bước vào, quay người nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Hắn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn là khuôn mặt ngốc ngốc như vậy, giống như người mất hồn, nhưng chính là đôi mắt sáng to này dù có nhìn chằm chằm cô, cô cũng không phản ứng, lúc này hắn mới xoay hẳn người đứng đối diện với cô, sau đó mới hắn giọng, phá tan yên tĩnh trong phòng.

Con ngươi đen kịt của Tần Chỉ Ái xoay chuyển hai vòng, sau đó vẻ mặt lại phục hồi lại tinh thần.

Cố Dư Sinh không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Có việc gì sao?”

Tần Chỉ Ái thấy cả người run rẩy một cái, café bưng trên tay bắn ra mu bàn tay khiến cô tỉnh táo hơn: “Tôi, tôi…”

Ban đầu nhìn thấy đổng sự trưởng kia cô đã chuẩn bị tinh thần tốt từ sớm nhưng lúc này nhìn thấy hắn từ ngữ trong đầu đã không còn một mống, cô ấp úng: “Tôi” vài tiếng, cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, cuối cùng mặt trở nên đỏ chót, có chút lúng túng luống cuống cắn môi, cúi đầu, không nói thêm được gì.

Phản ứng của cô vô tội như vậy có thể lấy lòng Cố Dư Sinh, tâm tình hắn lúc tác chiến lúc nãy đang gay go giờ lại trở nên ung dung hơn rất nhiều, mặt mày lại trở nên dịu hiền, hắn đứng thẳng người, đi về phía cô, còn khoảng hai mét thì hắn bỗng dừng bước, ngón tay giữa dập thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, mới lần nữa bước về phía cô, đứng trước mặt cô, nhìn lướt qua tách café trong tay cô: “Tôi?”

Hỏi xong, hắn cũng không chờ cô trả lời, liền đón lấy tách café trên tay cô, bưng đến bên môi uống một hớp, sau đó mới cúi đầu nhin chằm chằm đỉnh đầu của cô một chút, lại nhìn đống tài liệu trên tay cô, liền nói: “Báo cáo sao?”

“Ừ.” Tần Chỉ Ái gật đầu lung tung, sau đó liền vội vàng đưa tài liệu cho hắn.

Cố Dư Sinh không cầm, lại quay người đặt tach café trên khay trà, giật một tờ khăn giấy đưa cho Tần Chỉ Ái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.