Theo trực giác của cô, người chưa xuống xe kia chắc chắn là người rất quen thuộc với cô đã lâu không gặp.
Trước hết đập vào mắt cô chính là một đôi giày da bóng loáng, không mang vớ, quần tây để lộ ra một cổ chân trắng nõn kêu gợi.
Tầm mắt còn chưa nhìn thấy người đó, đầu ngón tay cô đã không tự chủ được nắm lấy vạt áo.
Cô nhìn chằm chằm chiếc giày da đó, bắt đầu nhìn thấy đôi chân dàithẳng tắp, đến khi cô nhìn lên đến cravat của hắn, lại bất động.
Hắn mặc đồ tây, sạch sẽ quần dài giày da, lịch sự gọn gàng.
Cho dù đã trôi qua 8 tháng không gặp nhưng cho dù chưa nhìn thấykhuôn mặt của hắn, cô vẫn có thể đoán được đó chính là hắn, trực giáccủa cô hoàn toàn không sai.
Bởi vì trên thế giới này, người có thể mặc vest lịch lãm đẹp mắt như vậy, hình như chỉ có hắn.
“Cố tổng, người này chính là sinh viên đón anh.” Tiểu Vương đóng cửaxong, đi về phía trước hai bước, đi về phía Tần Chỉ Ái, lại quay đầugiải thích với Cố Dư Sinh, sau đó Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái đứng mộtlúc lâu cũng không nhúc nhích, mới mở miệng gọi cô, còn chưa kịp nói ra, lại vì không biết tên của cô là gì, hơi dừng lại một chút, lại nói:“Chào cô.”
Tần Chỉ Ái vội thu lại ánh nhìn trên cravat của Cố Dư Sinh, hít sâumột hơi, mỉm cười cho đúng lễ tiết, liền tiến lên nghênh đón.
Cô lễ phép cúi người chào, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt không dám nhìnthẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019345/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.