Cô đi đến cách hắn còn nửa mét thì dừng bước.
Ngón tay cô cầm ly nước đông cứng lại, cô rũ mắt, hít một hơi, mới ngẩng đầu vừa nhìn về phía hắn vừa đưa nước tới: “Cho…”
Chữ “anh” còn chưa kịp nói, ánh mắt vốn nhìn vào hư không của Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhìn thẳng cô.
Cô không mang giày cao gót, lùn hơn hắn rất nhiều, tầm mắt của hắnnhìn thấy đỉnh đầu của cô, dừng lại một chút mới từ từ dời xuống, lúcnhìn thấy lông mày đẹp đẽ của cô, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.
Hắn còn chưa nhận ly nước cô đưa tới, đã thấp giọng “Xin lỗi”, lại thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Trước khi hắn nhận điện thoại liền nhìn vào màn hình một chút, biểuhiện không có quá nhiều sóng gió, nhưng mi tâm đẹp đẽ tinh xảo bỗng nhíu lại một chút, thoáng có vẻ sốt sắng không dễ nhận ra.
Hắn lập tức bắt máy, đưa điện thoại di động lên tai hỏi: “Sao rồi?”
Không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết người trong điện thoại nói gì nhưng cả đêm từ khi nhìn thấy hắn tới giờ, hắn luôn bìnhtĩnh lạnh nhạt lúc này lại trở nên hơi gấp gáp: “Ở đâu?”
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Cố Dư Sinh liền cúp máy, cũng khôngnói chuyện vs Tần Chỉ Ái mà quay người đi ra cửa, lúc sắp đi đến thangmáy, hắn nghĩ tới Lục Bán Thành, lại quay người sờ soạng chìa khóa xetrong túi, hơi khoát tay, vừa đưa chìa khóa xe cho Tần Chỉ Ái vừa nói:“Phiền cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019336/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.