Mưa càng ngày càng lớn, ý thức của Cố Dư Sinh càng ngày càng trở nên mơ hồ, hắn dần không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa.
Hắn cố hết sức chống mắt lên, vừa chú ý người đi đường vừa đi về phía trước.
Hình như chỉ mới đi được mấy trăm mét, hoặc là đã đi được cả ngàn mét, Cố Dư Sinh run chân không còn chút sức nào để đạp ga.
Hắn thở ngày một nặng nhọc, mí mắt nặng nề, hắn biết mình sắp không chịuđựng nổi, trước khi hôn mê liền dùng một chút ý thức cuối cùng tấp xevào lề, sau đó đạp thắng, xe liền dừng lại, hắn mới gục lên tay láikhông nhúc nhích.
........
Cố Dư Sinh tỉnh lại, đêm đen nhánh, hắn cố gắng mở mắt ra, hình như là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.
Dù hắn không nhìn xung quanh cũng có thể biết được hắn đang nằm trong phòng ngủ của biệt thự.
Còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ cũng đã không còn cao như lúc đầu, thân thểmệt mỏi đến nỗi một chút sức lực cũng không có, hắn nằm trên giường mộtlúc lâu cũng không thể trở mình.
Trên tay hắn còn có kim truyềnnước biển, trong bình nước biển chỉ còn lại một ít chất lỏng, theo ốngdẫn từ từ chảy vào trong mạch máu của hắn.
Hắn nằm im một lúc, liền nhắm hai mắt lại, không có ngủ, trong não trống không, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, dừng ở bên giường.
Hắn biết không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019301/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.