Cô kinh ngạc nhíu mày lại, còn chưa đứng lên, quản gia đã chạy tới,liếc mắt nhìn qua cửa sổ xong, bà liền quay về phía cô gọi: “Phu nhân…”
“Sao vậy? Lương Đậu Khấu tức giận hỏi lại một câu, đứng dậy, còn chưa đi đến trước cửa sổ đã nghe được những tiếng “Ầm, ầm, ầm” khác.
Lương Đậu Khấu nhíu mày, bước nhanh ra.
Cách cửa sổ phòng khách khoảng một mét, nhìn xuyên qua cửa có thể thấy mộtcái hộp bị ném từ trên lầu xuống nhờ ánh đèn mờ mờ ngoài vườn, rơi ầmvào bãi đất trống trong vườn.
Cô dừng bước, ngay sau đó lại là những bộ quần áo bay xuống.
Một giây sau, Lương Đậu Khấu dường như hiểu ra chuyện gì, quay đầu chạy đến trước cửa phòng, sau khi mở cửa cô còn chưa đi ra, cũng đã thấy nhữngđồ vật nằm rải rác trong phòng.
Quần áo, túi, giày, lược, kịch bản, mỹ phẩm, hành lý… chỉ cần là đồ của cô đều bị ném ra ngoài.
Lúc trước cô cho con bé kia đóng giả làm mình vào biệt thự đã cho con bé ấy những đồ vật phiên bản có giới hạn mà cô yêu thích, đồng thời cũng đãdặn con bé ấy cái gì có thể, cái gì không thể đụng vào.
Trong đócó một số đồ dùng mà cô phải dùng rất nhiều tiền mới có thể mua được,không phải là những trường hợp đặc biệt thì chính cô còn không dám lấyra xài nhưng không ngờ lúc này Cố Dư Sinh lại vứt hết xuống mặt đất nhưđồ bỏ.
Lương Đậu Khấu theo bản năng liền chạy ra vườn, cô vừa định đem những đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019277/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.