Trong mắt hắn cũng không có quá nhiều tâm tình, mặt cũng vậy, yên tĩnh mà hờ hững.
Lương Đậu Khấu cũng không biết có phải hắn đã phát hiện mình khác thường haykhông, luôn cảm thấy Cố Dư Sinh có chút cao thâm khó dò, phảng phấtgiống như có thể nhìn thấu cô bất cứ lúc nào.
Taycô cầm đũa cũng theo bản năng mà nắm chặt hơn một chút, nhìn lại Cố Dư Sinh, mắt hơi mông lung.
ChuTịnh nói với cô, gần nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với Cố Dư Sinh để tránhcho hắn phát hiện ra kẽ hở… nghĩ xong, tầm mắt của Lương Đậu Khấu lạitập trung vào chén cơm trước mặt, bên trong chén chỉ còn một ít cơm, côgiả vờ trấn tĩnh đưa đũa gắp một món ăn, để vào trong chén lại giảithích thêm: “Trong lúc nghỉ ngơi em cũng sẽ có thời điểm trở về BắcKinh.”
Cố Dư Sinh vẫn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt của Cố Dư Sinh không dữ dằn thậm chí là lạnh nhạt cũng không có nhưng sống lưng Lương Đậu Khấu lại cảm thấy tê tê.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh không nhanh không chậm ăn cho xong chén cơm, đểđũa xuống, lại giật giấy ăn tao nhã lau miệng, mới nói: “Em no rồi, emlên lầu trước đây.”
“Phu nhân, canh nấu xong rồi, cô có muốn ăn một chút không?” quản gia bưng nồi đất từ trong nhà bếp đi ra.
Lương Đậu Khấu để giấy ăn xuống, cầm điện thoại di động khẽ cười với quảngia: “Không cần đâu, hôm nay tập võ với huấn luyện viên nên tôi ra rấtnhiều mồ hôi, nên tôi muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019270/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.