Cô gọi điện thoại cho quản gia, điện thoại reo vài tiếng cũng không có người bắt máy.
Đã trễ thế này, có khi quản gia đã ngủ rồi… Tần Chỉ Ái nghĩ, liềnmuốn dẹp điện thoại tự mình bò xuống giường, đi xuống lầu tìm số điệnthoại của bác sĩ nhưng ngón tay còn chưa tắt điện thoại, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Tần Chỉ Ái “Alo” một tiếng, trong tai không có ai đáp lại.
Bởi vì quá mệt mỏi, Tần Chỉ Ái nói chuyện có vẻ rất mệt mỏi, cô không mở mắt ra nổi, ngữ khí tuy mềm nhũn đến khó nghe nhưng cô vẫn chủ độnglên tiếng: “Quản gia sao?”
Đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh, cô nhíu nhíu mày, cố nén khó chịu lầnnữa, dùng hết sức lực mở miệng: “Bà đang ở đâu? Nghe thấy tôi nói chuyện không? quản gia, tôi…”
Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp máy, bên trong truyền đến âm thanh đô đô khó nghe.
Tần Chỉ Ái ngẩn người, sốt cao như vậy, não cô có chút mông lung, lúc này mới nghĩ lại hình như có gì đó không đúng, cô vội vã mở mắt, nhìnvào màn hình điện thoại, phát hiện tên trong lịch sử cuộc gọi lại là CốDư Sinh.
Cô giật giật môi, trong mắt hiện lên một vệt ảm đạm.
Cô vừa rồi nói chuyện còn không ra hơi, hắn có thể biết cô không khỏe chứ? Nhưng hắn cũng không nói gì tàn nhẫn cúp máy như vậy…
Quả nhiên hắn giận thật rồi…
Tần Chỉ Ái nghĩ đến những chuyện ban ngày hắn làm với cô, mắt đauxót, từ từ rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019175/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.