Cô vừa mới chạy đến cầu thang đã bị Cố Dư Sinh bắt cánh tay lại, côsợ đến nỗi hét lên một tiếng, sau đó không nghĩ nhiều quay đầu cắn cánhtay hắn.
Cô dùng sức cắn, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, vung tay đẩy cô vào vách tường, sau lưng cô đau đớn, sức cắn cánh tay hắn cũng không còn, một giây sau Cố Dư Sinh liền áp cả người hắn lên người cô, giốngnhư muốn ép cô dính vào vách tường hoặc là một người sống sờ sờ như côbiến thành một tờ giấy.
Tần Chỉ Ái bị kẹp giữa cơ thể của Cố Dư Sinh và vách tường, thở không nổi, cô nhịn khó chịu, liều mạng giãy dụa, nhưng một chút sức lực cũngkhông có, cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng nói: “Anh thả ra, anh thả em ra, cách ra một chút,…”
Trong đầu Cố Dư Sinh chỉ lảng vảng những câu nói của cô: “Bởi vì tớkhông thích anh ta”, “Hy vọng anh ta ít khi về nhà một chút.”, “Tớ không muốn anh ta chạm vào tớ, mỗi lần như vậy tớ đều cảm thấy chán ghét.”
Cô cảm thấy ghét bỏ hắn, không muốn hắn chạm vào cô?
Cố Dư Sinh mãnh liệt bộc phát tức giận.
Hắn cứ nghe thấy mấy câu này, cảm thấy thật sự chói tai, hắn nghe đến nỗi lý trí của hắn đều tan thành mây khói, hắn giơ tay lên, che miệngcủa cô lại: “Cô câm miệng, câm miệng cho tôi! Không phải cô đóng kịchrất giỏi sao? Lúc tôi mới về nhà không phải cô còn đóng kịch rất tốtsao? Bây giờ sao không đóng nữa đi? Bây giờ bắt đầu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019165/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.