Chín năm cô đi qua nhà cũ Cố gia cũng không ít hơn chín mươi lần, nhưng hắn lại không biết cô là ai.
Khổ sở sao?
Rất khó chịu sao? Ngày đó cô về nhà xong cũng giống như bây giờ vậy, lén khóc trong phòng một mình đến không biết trời đất.
Nhưng sau đó cô cũng không còn cảm thấy khó khăn nữa, bởi vì cô phát hiện hắn đối với đứa con gái nào cũng vậy.
Không nhớ được dung mạo, càng không nhớ tên...
Mãi đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba, cái tên Tần Chỉ Ái lại là một ngoại lệ.
Đố kị sao?
Rất đố kị, nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giấu tronglòng, sau đó ước ao mình có thể giống người con gái kia một chút.
Lúc đó cô cũng không đố kỵ bao lâu, Cố Dư Sinh đã đi lính, hắn và cô bé kia đã không còn liên hệ với nhau.
Cô biết đáy lòng của Cố Dư Sinh có một người con gái, cô nỗ lực đểbản thân mình không chú ý chuyện đó nữa, vẫn toàn tâm toàn ý chờ hắn,đến một ngày hắn bị thương trong quân ngũ, quên đi sự tồn tại của cô gái đó.
Mặc dù hắn không chú ý đến cô nhưng cô vẫn rất vui mừng, rất vui mừng.
Cô vào giới nghệ sĩ làm diễn viên, khuôn mặt của cô không xấu, nhưnglúc tìm kiếm khuôn mặt để phẫu thuật thẩm mĩ, cô bỗng nhiên nghĩ đến CốDư Sinh đã từng thích Tần Chỉ Ái.
Cô ngây thơ cho rằng có thể vì vậy hắn đã chú ý tới Tần Chỉ Ái, côcũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019108/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.