“Quá đáng?” Chu Tịnh đột nhiên nở nụ cười lạnh, cô bỏ tay khỏi taynắm cửa, quay người đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó tiến đến bên tai cô, hạ giọng nói: “Cô dùng thân phận của Lương Đậu Khấu nói câu nóinày, hay là đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái nói câu này với tôi?”
“Không sai, là tôi gọi điện thoại, Lâm Ức cũng là do tôi hãm hại, vậy thì sao? Tiểu Khấu và Cố Dư Sinh vốn là vợ chồng, tôi hỏi cô, Cố DưSinh là chỗ dựa của Tiểu Khấu thì có gì là sai?”
Đúng vậy a… có gì sai chứ? Bọn họ là vợ chồng mà…
Chu Tịnh nói một câu, lại khiến cho Tần Chỉ Ái không giải thích được, vẻ tức giận bỗng chốc lại tan thành mây khói.
Cô chỉ là một người ngoài cuộc, cầm tiền đóng thế, chỗ này đâu phải chỗ cô có quyền phát biểu ý kiến chứ?
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, không lên tiếng.
Chu Tịnh lúc này mới ôm môi nở nụ cười, trong miệng nói, giọng điệutàn nhẫn vô tình: “Cô đừng quên, cô cũng chỉ là vì tiền mà giúp chúngtôi để trả nợ.”
“Nói thật cho cô biết, chính là sợ phát sinh vấn đề cho nên mới róttiền hàng tháng cho cô, kiềm hãm cô, tốt nhất cô đừng có ý định gì không tốt, nếu tôi có thể để bọn cho vay nặng lãi không làm phiền mẹ và emtrai cô thì tôi cũng có cách để bọn họ mỗi ngày đều bị đòi nợ, bị đánhhằng ngày, cô đàng hoàng một chút cho tôi!
Chu Tịnh nói xong một hơi dài, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019066/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.