“Thiếu…” Lúc Tiểu Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh, muốn mở miệng nhắc Cố Dư Sinh lần nữa, kết quả chỉ mới nói được một chữ, liền bị Cố DưSinh liếc một cái sắc lẻm về phía cậu, sợ đến nỗi ngậm miệng lại, quayngười đứng cạnh tường.
Cố Dư Sinh ngồi bên giường, đưa nước ấm cho Tần Chỉ Ái uống: “Uống nước ấm một chút, trong bụng sẽ thoải mái hơn.”
“Cảm ơn.” Tần Chỉ Ái nhận lấy, uống một ngụm nửa ly nước, sau đó nhìn Cố Dư Sinh ngồi bên giường, còn chưa có ý định rời đi, lại nghĩ đếnTiểu Vương vừa mới giục hắn, cô cầm chén nước mở miệng nói: “Em khôngsao, nghỉ một chút sẽ không còn khó chịu rồi, anh còn phải đi họp màđúng không? Mau đi đi!”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt, vẫn không muốn đi.
Tần Chỉ Ái bị cái nhìn của Cố Dư Sinh làm cho bối rối, rũ mi mắt, lại thúc giục hắn: “Em thật sự không sao, anh đi đi!!”
Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm ly nước trong tay của Tần Chỉ Ái, đặt ở tủđầu giường, sau đó liền nhẹ nhàng cầm tay cô, cuối cùng vuốt ve lòng bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này không được uống thuốc đó nữa!”
“Nhưng, lỡ như mang thai thì sao?”
“Mang thai thì…” Cố Dư Sinh hầu như không hề do dự trả lời, nhưng chỉ nói phân nửa liền dừng lại.
Mang thai,sinh ra là được… hắn dĩ nhiên muốn nói câu này với cô.
Hắn biết rõ bản thân mình thích cô… Còn thích cô nhiều hơn tưởng tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019033/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.