Cô bé nghe thấy lời này, không những không thả lỏng tay mà còn ngày một nắm chặt.
Cố Dư Sinh bị ghìm mạnh như vậy liền ho khan một tiếng: “Em muốn ép chết anh sao? Buông tay, buông tay!”
Cô bé kia vẫn không lên tiếng, cánh tay càng dùng sức.
Cố Dư Sinh hô hấp khó khăn, trong miệng cũng không khó tránh khỏi lớn tiếng một chút: “Em có thả ra không, nếu không anh sẽ đánh em!”
“Không bỏ, không bỏ!” Cô bé kia vừa tranh luận vừa nắm chặt hơn.
Cố Dư Sinh bị cô siết đến đỏ mặt, nếu cô không xuống chắc chắn hắn sẽ bị ghìm chết, hắn dùng hết sức mới có thể rút một bàn tay ra khỏi chân của cô, nắm chặt cổ tay cô.
Hành động của hắn như vậy khiến cô càng hoảng, cô cứ liều mạng dùng sức với hắn nhưng hắn vẫn bị hắn từ từ gỡ bỏ.
Cô cho rằng đêm nay hắn không về mới không trang điểm, ai biết được hắn nửa đêm giở quẻ lại trở về chứ, chỉ còn bốn ngày nữa thôi cô không còn phải đóng thế nữa, như vậy là mỹ mãn không có bất kỳ kẻ hở nào rồi… Tần Chỉ Ái cực kỳ hoảng loạn, mắt thấy người đàn ông đã thoát ra khỏi người cô, cô liền càm thấy không ổn, liền dụi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng yêu kiều: “Anh đừng cử động, cứ để em ôm anh như vậy một chút, được không?”
Tim của Cố Dư Sinh vì một câu nói này liền trở nên mềm mại trong phút chốc, toàn thân giống như bị điểm huyệt, cũng không còn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019019/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.