Tần Chỉ Ái còn chưa kéo lại khóa áo, liền quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông yên tĩnh nhìn chằm chằm vào đèn đường phía trước, không nghiêng đầu nhìn cô, qua một hồi lâu, có một cơn gió lướt qua, truyền đến trong tai giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của hắn: "Thực xin lỗi."
Tần Chỉ Ái thật sự không ngờ Cố Dư Sinh sẽ mở miệng nói ba chữ như vậy, trong nháy mắt cô ngồi ở nơi đó, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không lên tiếng.
Cố Dư Sinh mặc dù không nhìn cô, nhưng lại biết cô đang nhìn hắn, hắn nghĩ rằng cô không phản ứng lại lời hắn là vì ba chữ kia, im lặng vài giây, mới nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt cô: "Quản gia đã đưa hộp kia cho em rồi, em có nhìn qua chưa?"
Tần Chỉ Ái không phải vì sửng sốt vì câu "Thực xin lỗi" của Cố Dư Sinh, cô kinh sợ là vì hắn vậy mà lại mở miệng giải thích với cô, lúc cô nghe thấy lời giải thích của hắn, lập tức hồi thần, nhẹ gật đầu, nói: "Nhìn rồi."
"Nếu nhìn thấy vòng cổ đó sao em không thân thiện hữu hảo với tôi chút nào, có thể nói cho tôi biết......" Cố Dư Sinh ngừng một chút, nghĩ cô có thể không muốn biết chuyện hắn tìm, thu hồi ánh mắt ngừng trên gương mặt cô, nói thêm một câu: "Cũng có thể nói cho Tiểu Vương."
"Không có, rất tốt." Tần Chỉ Ái đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ôn hoà của Cố Dư Sinh, có chút không thích ứng, cô nghĩ đến lời Lục Bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018963/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.