🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Dư Sinh xem Tần Chỉ Ái trở thành sinh vật nguy hiểm đến gần, cho nên ra tay có chút nặng, Tần Chỉ Ái đau đến khẽ kêu lên một tiếng, lúc đó hắn mới hoàn toàn thấy rõ cô là ai.

Cả người hắn sửng sốt rõ ràng, tầm mắt vốn hơi sắc bén, nhất thời lại trở nên kinh ngạc, sau một hồi lâu, hắn mới phản ứng lại cũng do mình căng thẳng quá mức, sau đó thoáng thả lỏng người.

Sau khi cơn đau giảm dần Tần Chỉ Ái, thấy Cố Dư Sinh không có ý muốn mở miệng nói, liền lên tiếng giải thích một chút về sự xuất hiện của mình: "Bán Thành đi qua nhà tìm anh, nói rằng anh bị sốt, lại còn uống nhiều rượu, lái xe một mình chạy mất, tôi nhớ hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ anh, có thể anh sẽ ở chỗ này, cho nên......"

Lời nói trong miệng Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, ánh mắt Cố Dư Sinh trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô, kéo mạnh cô một cái, ôm cô vào trong lồng ngực hắn.

Tần Chỉ Ái định nói lời kế tiếp, thì cảm thấy cả người bị Cố Dư Sinh ôm chặt, theo bản năng cô muốn nghiêng đầu nhìn hắn, làm hắn hiểu lầm rằng cô muốn giãy khỏi cánh tay mình, cho nên vòng tay hắn tăng thêm lực đạo, càng ôm cô chặt hơn, rồi cúi đầu nói hai chữ, giọng điệu vô cùng khàn khàn: "Đừng động."

Tần Chỉ Ái như bị điểm huyệt, lập tức yên lặng không nhúc nhích.

Hắn không tiếp tục nói gì nữa, chỉ chôn đầu ở bên cổ cô.

Tuy hắn và cô không nói chuyện, chỉ là những năm gần đây, Tần Chỉ Ái đều luôn chú ý đến cảm xúc của Cố Dư Sinh biết được giờ phút này cảm xúc hắn, tuyệt đối rất tệ.

Cô đau lòng cho hắn, ở trong lồng ngực hắn yên lặng trong chốc lát, bởi vì muốn an ủi hắn, dưới đáy lòng cô do dự một hồi lâu, nhung vẫn lựa chọn vươn tay, vòng qua thắt lưng hắn, ôm lại hắn.

Cơ thể Cố Dư Sinh cứng đờ, sau đó cánh tay lại tăng thêm lực đạo, ôm cô vào trong lòng chặt hơn.

Đêm khuya nơi mộ viên, vô cùng im lặng, ngẫu nhiên gió thổi qua, truyền đến tiếng tí tách của giọt nước trên lá cây rơi xuống.

Thời gian như đứng lại, hắn và cô cứ ôm nhau như vậy, đều không động cũng không nói chuyện.

Không biết bao lâu, Cố Dư Sinh chỉnh đốn lại cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại.

Hắn không giãy khỏi vòng ôm của cô, mà tiếp tục ôm lấy cô, lúc này hắn mới chậm rãi phát hiện ra, vòng ôm đó của cô, rất quen thuộc...... Giống như cái ôm khi hắn say rượu nằm mơ năm trước...... Giống như vòng ôm của cô gái vào bốn năm trước đã đem đến sự ấm áp cho hắn trong đêm tối đen......

Vòng ôm đó hắn rất quen thuộc, cho nên không thể nhận sai được......

Hắn nhớ rõ ngày hắn say rượu, vốn muốn dẫn cô đi ăn cơm, cuối cùng bởi vì cảm xúc không tốt, mà chỉ phân phó cho Tần Dương đưa cô lên xe, chở cô về nhà.

Đến bây giờ, hắn buồn bực nghĩ một đêm hắn uống rượu say khướt đó, rốt cuộc đã làm sao có thể về nhà? Chẳng lẽ cô không trở về, mà lén đi theo hắn? Còn đêm đó không phải là hắn uống say xuất hiện ảo giác, mà là cô chăm sóc hắn?

"Phiền toái nhỏ?" Cố Dư Sinh bỗng nhiên gọi biệt danh hắn đặt cho cô.

Tần Chỉ Ái ghé vào lòng hắn, có chút chưa hồi thần từ trong hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp vừa mới đó, giọng nói hơi mờ mịt "Hử?" một tiếng.

"Đêm tôi thay Tần Dương nổ súng, không phải là cô đi theo tôi vào quán bar chứ?"

Sao hắn đột nhiên lại hỏi đến chuyện đó? Chẳng lẽ đêm đó hắn không có say đến hồ đồ, biết cô mang hắn về nhà, còn chăm sóc cho hắn sao?

Tần Chỉ Ái vừa định nói, giọng Cố Dư Sinh lại truyền đến: "Là cô mang tôi trở về nhà sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.