🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ lúc lên xe hắn đã nhắm mắt trầm mặc rồi, bỗng nhiên nghe thấy câu này, hắn hơi hé mắt, âm lượng rất nhỏ “Ừ một tiếng.

Bên trong xe lại yên tĩnh quỷ dị, lúc Lục Bán Thành quay vô lăng nhìn phía trước lái xe, tình cờ liếc nhìn kính chiếu hậu nhìn Cố Dư Sinh một chút, nhìn thấy tay Cố Dư Sinh đang không ngừng vuốt ve sợi dây chuyền nhặt từ trong hồ nước ra.

.......

Lục Bán Thành đến quầy tiếp tân của khách sạn Bốn mùa, gửi quần áo của hai người, đi đến nhà tắm.

Bởi vì cả một đêm không ngủ, Lục Bán Thành mở nước nóng đã lâu, sau khi ra ngoài hắn cầm khăn mặt, vừa lau tóc vừa gõ gõ cửa phòng ngủ của Cố Dư Sinh: “Anh Sinh?”

Đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh.

Lục Bán Thành tiếp tục gõ cửa, cửa không khóa, hắn lại dùng sức hơi mạnh, mở luôn cửa ra.

Trong phòng trống rỗng, cũng không có Cố Dư Sinh ở bên trong, hắn bỏ quần áo dơ vào thùng rác, vứt khăn tắm và khăn mặt trên giường.

Hiển nhiên sau khi Cố Dư Sinh tắm rửa thay quần áo đã rời đi.

Chìa khóa xe còn đang ở trên tủ đầu giường, vậy là hắn không có lái xe đi, như vậy hắn sẽ chỉ có thể đi…

Lục Bán Thành lau tóc lung tung hai lần, cầm thẻ phòng đi ra, hắn không lên thang máy mà đi theo cầu thang lên sân thượng.

Đúng như Lục Bán Thành nghĩ, vừa mở cửa sân thượng, đã nhìn thấy Cố Dư Sinh.

Lúc đi bộ đội gặp hắn, vẫn là dáng đứng thẳng tắp này, trong tay người đó là một điếu thuốc, quay mắt nhìn về phía đông, hắn không nhúc nhích.

Quanh người hắn giống như tỏa ra một luồng sáng màu vàng nhạt, chói mắt, bên chân của hắn lại đầy những tàn thuốc dài ngắn.

Hình ảnh như vậy đẹp như là in ra.

Nhưng không hiểu sao Lục Bán Thành nhìn thấy hình ảnh này lại có cảm giác như Cố Dư Sinh thật sự rất cô đơn.

Lục Bán Thành vốn muốn gọi Cố Dư Sinh đi ăn sáng, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, cũng không dám quấy rầy hắn.

Trên sân thượng rất yên tĩnh, chợt có một trận gió từ từ thổi tới.

Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh hơi ngước mặt lên, quay về phía bầu trời thổi những vòng khói trắng, sau đó dập thuốc, nghiêng đầu.

Hắn nhìn thấy Lục Bán Thành, hơi run một chút, không nghĩ phía sau mình đã có người.

Lục Bán Thành nở nụ cười, mở miệng nói: “Xuống lầu ăn sáng đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, buổi tối không phải còn có tiệc sao?”

Cố Dư Sinh nhẹ quay đầu, lại không lên tiếng.

......

Bữa ăn sáng trong khách sạn cũng chỉ có vài người.

Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi đối diện nhau.

Lục Bán Thành chọn món xong, chỉ nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi lười biếng trên ghế dựa, cúi đầu nhìn chằm chằm sợi dây chuyền đã đứt kia.

Lục Bán Thành hứng thú nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh một chút, không nhịn được cười khì khì, hắn bưng ly nước trên bàn uống, vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Anh Sinh, anh có biết biểu hiện của anh lúc này giống gì không?

Cố Dư Sinh cũng không phản ứng lại câu hỏi của Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành tập mãi cũng quen rồi, nói tiếp: “Anh bây giờ giống như là mấy phị tầng trong hậu cung đang tranh sủng vậy đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.