Tần Chỉ Ái bị chói mắt nên giật mình sững sờ, cô mới quay đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Nhiều dây chuyền quý giá như vậy, chỉ sợ là trước khi cô đến hắn đã gọi người chuẩn bị sẵn sàng hết rồi… Cô chỉ mới từ Pháp trở về, cũng đâu có làm gì chọc đến hắn, sao nửa đêm hắn lại gọi cô đến đây, làm lớn chuyện như vậy, cô đâu có muốn chọn dây chuyền đâu?
Lẽ nào hắn tức giận vì cô không đeo dây chuyền mà hắn tặng, nghĩ rằng cô không thích, nên mới làm như vậy sao?
Tần Chỉ Ái vắt óc suy nghĩ, cho rằng đây là lý do hợp lý nhất.
Cũng đã sắp đến mười hai giờ đêm, trên bàn dài như vậy dù không có hàng ngàn sợi cũng có hơn trăm sợi, cô cũng không thể thật sự thử từng cái, cũng không thể để nhóm người này ỏ đây hầu hạ cô thử từng sợi chứ? Huống chi dù cô có thật sự chọn được sợi mình thích đi chăng nữa, cô cũng không có tư cách đeo.
Tần Chỉ Ái mím mím môi, nhẹ giọng nói với Cố Dư Sinh: “Sợi dây chuyền anh cho em cũng rất đẹp, chỉ là bộ quần áo của em hôm nay khá giản dị, cũng không hợp với sợi dây chuyền kia…”
“Mười cái!” Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng, cắt lời Tần Chỉ Ái, hắn từ từ sờ một điếu thuốc trong túi, bật lửa, lại giải thích với Tần Chỉ Ái: “Chọn mười sợi em cảm thấy có thể phù hợp.”
Sao cô càng thương lượng với hắn lại càng phải chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018916/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.