🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tất cả đều là tin nhắn, anh ta vừa lấy bài vừa liếc mắt nhìn, sau đó liền lắc đầu, bất đắc dĩ để điện thoại lại lên bàn: "Tin nhắn báo bà xã lại quẹt thẻ mua một đống đồ."

Vương tổng mới vừa nói xong lại truyền đến một tin nhắn, lần này nhìn qua vẫn là tin nhắn của ngân hàng gửi tới, cũng không thèm cầm điện thoại lên, lại nghiên cứu bài một lúc, tìm một lá bài ném ra ngoài, còn chưa tới một phút lại có thêm mấy tiếng leng keng vang lên liên tục.

Dương tổng ngồi đối diện Vương tổng thấy điệu bộ này cũng không nhịn được mở miệng cười: "Vương tổng, có vẻ như bà xã của anh đang cầm thẻ liều mạng quẹt ha?"

Vương tổng cười ha ha hai tiếng, dáng vẻ không mấy kinh ngạc: "Bà xã của tôi cứ như vậy, cách một quãng thời gian không mua sắm thì trong lòng sẽ không thoải mái."

"Không phải nhà anh như vậy, nhà tôi từ người lớn đến người nhỏ đều như vậy..." Người lớn đến người nhỏ trong miệng Dương tổng chính là người vợ đã ở cùng hắn hai mươi năm và đứa con gái vừa tròn mười tám tuổi: "... Không chỉ là quét thẻ, mỗi khi có chuyện gì đều phải mua quà cho họ... Mấy ngày trước không phải là thất tịch sao? Vừa rồi người lớn thì đòi mua nhà, người nhỏ thì đòi mua xe..."

"Đúng đúng đúng, vợ của tôi không phải chỉ đơn giản là đòi quà, chỉ cần qua tháng mới, cô ấy sẽ đòi thay vài món đồ, ầy, tối qua tôi còn phải dẫn cô ấy đi mua một đống đồ Chanel, còn phải quét mấy cái thẻ..." Vương tổng dường như đã tìm thấy đúng người đúng việc, rất tán thành.

"Có câu thế nào nhỉ? Đàn ông phụ trách kiếm tiền, còn đàn bà phụ trách xài tiền..." Dương tổng phối hợp với Vương tổng tiếp tục hàn huyên hai câu, sau đó ý thức được Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành vẫn không hé răng, liền vừa cười vừa bốc bài, vừa nói: "Lục tổng còn trẻ, không có bạn gái, có lẽ đối với những lời nói của chúng ta không có hứng thứ nhưng có điều Cố tổng, tôi nhớ hình như anh đã có vợ rồi..."

Nói xong Dương tổng liền nhìn về phía Cố Dư Sinh. mở miệng khen tặng: "Cố tổng cũng để cho Lương tiểu thư xài không ít tiền đúng không?"

Cố Dư Sinh không hề có một tiếng động, lúc nghe được câu này mới ngẩng đầu lên hờ hững liếc nhìn Dương tổng.

Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ giật giật khóe môi, liền cụp mắt, tiếp tục đánh bài giống như những điều Dương tổng nói với Vương tổng hoàn toàn không có liên quan đến hắn, nhưng thật ra trong lòng lại lăn tăn gợn sóng.

Ấn tượng của hắn đối với Lương Đậu Khấu trước đây không nhiều, ngược lại trong trí nhớ của hắn qua nhiều năm như thế, dường như hắn vẫn chưa hề cho cô thứ gì.

Không phải, dường như từ lúc cô vào biệt thự, đã không hề mở miệng xin hắn thứ gì rồi.

"Cố tổng?" Âm thanh của Vương tổng bỗng nhiên vang lên bên tai, Cố Dư Sinh ngước mắt nhìn, mới ý thức được dường như mình vừa thất thần, nắm bài không đánh, hắn đơn giản liếc nhìn bài, tùy ý chọn một lá ném ra ngoài, sau đó liền nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa.

Vị trí của hắn quay đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian còn lại.

Một đám con gái tụ tập lại một chỗ tán gẫu thật vui vẻ.

Nhưng trong hình ảnh náo nhiệt đó, lại không có bóng dáng của Lương Đậu Khấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.