Ánh đèn trong phòng mở ra sáng loáng, hắn lại bị ánh đèn chói nhất chiếu xuống, gò má trắng nõn lại bị chiếu giống như đồ sứ hoàn mỹ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo màu đen, com lê, áo khoác tùy ý khoát lên phía sau ghế dựa, hai nút áo được mở ra, có vẻ rất nhàn nhã.
Ngồi bên phải hắn là Lục Bán Thành, không biết đang nói gì với hắn, thỉnh thoảng hắn lại cười cười.
Biểu hiện của hắn rất ôn hòa, ngoẹo cổ, môi không động, chỉ nghe người khác nói, tình cờ lúc Lục Bán Thành cười đến run người, hắn lại liếc người kia một chút, sau đó Lục Bán Thành sẽ ngưng cười, lại tiếp tục nói chuyện.
"Vợ tôi đến rồi!" Ngô Hạo phát hiện Hứa Ôn Noãn đang đứng gần cửa, lập tức để ly nước trong tay xuống, đứng lên đi về phía cô: "Bà xã em đến rồi sao? Mau qua đây ngồi."
Tuy rằng Ngô Hạo gọi Hứa Ôn Noãn nhưng Tần Chỉ Ái vẫn chưa hoàn hồn, liền bị Hứa Ôn Noãn kéo đi, tới hai vị trí bên cạnh Ngô Hạo ngồi xuống.
Ngô Hạo đầu tiên trải khăn ăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó rót một chén nước ấm đưa cho Hứa Ôn Noãn: "Uống một ly nước đi, anh sẽ lập tức gọi họ đem thức ăn lên."
Cho dù qua nhiều năm như vậy nhưng Ngô Hạo vẫn đối xử với Hứa Ôn Noãn như bảo bối.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái lại nhớ lại thời niên thiếu, cô bị Hứa Ôn Noãn kéo đi gặp Ngô Hạo, sau đó lúc bọn họ gặp nhau đụng phải hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018829/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.