“Báo cái gì mà báo, không phải chỉ là một buổi tối không về sao? Lớn người như vậy cũng không thể chết bên ngoài được!” Cố Dư Sinh vừa đi qua tủ liền tức giận lấy một món đồ sứ bên trong tủ, ném xuống đất, tạo ra một tiếng “Rầm” thật lớn, hắn giận phừng phừng quát: “Ai cũng đừng tìm cô ấy cho tôi, đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, bà lên lầu, dọn hết đống đồ của cô ta, ném ra khỏi nhà cho tôi, ném hết!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền nghiến răng nghiến lợi chống nạnh, đi quanh phòng khách hai vòng, sau đó liền đi đến cửa, sau khi đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến điều gì, liền quay lại chửi quản gia một câu: “Còn nữa, mật khẩu cửa nhà cũng sửa lại cho tôi!”
Sau đó liền tàn nhẫn đóng sầm cửa, lên xe.
Cố Dư Sinh khởi động xe vẫn không nhịn được, lấy điện thoại di động gọi cho 110, lúc vừa mới chuẩn bị nói, hắn lại nhớ tới muốn báo mất tích cũng phải sau 24 giờ không thấy nạn nhân.
Cô đi như vậy, thật sự không gặp nguy hiểm gì chứ?
Hắn không xác định, cuối cùng liền đạp chân ga, lại từ từ đi quanh đường phố tìm.
Lúc hắn đi qua một quán bar, nhìn thấy một cô gái uống say khướt, bị một người đàn ông dìu về khách sạn.
Cô gái kia dáng người giống Tần Chỉ Ái đến mấy phần, Cố Dư Sinh giống như phản xạ có điều kiện dừng ven đường, cửa xe còn chưa đóng đã vọt tới, kéo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018775/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.