“Anh quên rồi sao? Chính anh nói tôi có thể rời khỏi anh xa bao nhiêu, thì phải cách xa anh bấy nhiêu, tôi có chuyện gì cũng không được đến làm phiền anh!”
Cố Dư Sinh như bị điểm huyệt, nhất thời hạ điện thoại xuống.
Trong lòng Cố Dư Sinh cũng tự hỏi mình như vậy.
Cô nói không sai, ban đầu hắn tìm mọi biện pháp để cô không quấn lấy hắn nữa, hiện nay hắn đã được toại nguyện, tại sao một chút cảm giác hài lòng hắn cũng không có? Thậm chí còn thấy khó chịu hơn khi cô ngoan ngoãn trốn hắn so với lúc cô quấn lấy hắn…
Giống như hôm nay, khi Lục Bán Thành nói cô gọi điện thoại tới xong, hắn lại muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì?
Hắn sao lại khó chịu khi cô đi tìm Lục Bán Thành giúp? Thậm chí còn trở về nhà nổi điên?
Hắn bị gì vậy? Năm lần bảy lượt bị loạn não, hơn nữa lần sau so với lần trước còn loạn hơn…
Cố Dư Sinh nhíu mày, như nghĩ mãi một vấn đề mà không có đáp án, bởi vì hắn thất thần mà làm rơi điện thoại trong tay, điện thoại rơi thẳng vào bàn chân của hắn.
Hắn giống như không cảm thấy đau, tầm mắt tuy bình tĩnh nhìn Tần Chỉ Ái nhưng trong đầu lại cứ luẩn quẩn những câu hỏi tại sao.
Trên mặt Tần Chỉ Ái vẫn biểu hiện bình tĩnh, không có bất kỳ sợ hãi nào, khóe môi cô mơ hồ mỉm cười, tiếp theo lại điềm tĩnh nói: “Anh nói xem, tôi đã ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018756/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.