Trong lời nói của Cố Dư Sinh hoàn toàn không có một ý cười nào, đến khi hắn nói đến chữ “rồi” cuối cùng, âm thanh hoàn toàn lạnh lẽo đến nỗi có thể đóng băng..
Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi tim đập thình thịch,trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh lúc trước hắn hành hạ cô như thế nào, vừa ngoan độc lại vừa nặng nề, trong lòng cô lại tự hỏi tại sao lại liên quan đến Lục Bán Thành, nhưng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nhíu mày, không nói gì, chỉ là bàn chân nhanh chóng bước đi.
Được lắm, vừa nãy còn tìm cớ nói chuyện với người kia, bây giờ mới mấy câu đã ngại miệng không muốn nói chuyện với hắn sao? Còn đi nhanh như vậy, muốn biến mất trước mặt hắn luôn sao?
Cố Dư Sinh tức giận đến muốn hôn mê, hắn đột nhiên đưa tay lên tháo cravat, nặng nề ném xuống đất trước mặt Tần Chỉ Ái: “Câm rồi? Lời nói của tôi cũng giống như gió thoảng bên tai thôi đúng không? Hả?”
Cravat xẹt qua cổ Tần Chỉ Ái làm cho cô có cảm giác tê đau, Tần Chỉ Ái giống như bị điện giật, vốn chỉ muốn đi nhanh vài bước giờ lại sợ thành phản xạ có điều kiện, thi chạy một trăm mét.
Tốc độ của cô rất tốc hành, động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Cố Dư Sinh đứng ở cửa nghĩ nên tính sổ với cô như thế nào thì cô liền khom người chui tọt qua lỗ hổng của thân thể hắn và cửa kính một cách không hề do dự, chạy nhanh như điên để thoát thân.
Cố Dư Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018752/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.