Khoảng bốn năm trước, cô gửi thư cho người đó nhưng rất lâu cũng không thấy hồi âm.
Lúc đó cô cho rằng, qua lại lâu như vậy cũng đã đến lúc dừng lại rồi.
Dù sao, bạn qua thư cũng là một thời kích động và mơ mộng của tuổi thanh xuân, ai sẽ thật sự xem nó là một việc quan trọng không thể xóa nhòa trong sinh mệnh chứ?
Cô không phải không cảm thấy mất mát, nhưng thật sự không quen biết người đó, vì vậy hai tháng cô không về trường cũ xem có thư gửi đến hay không, sau đó lại bởi vì nhiều việc dồn dập ập đến, cô cũng không quay lại, mãi cho đến tận nửa năm sau cô quay về Bắc Kinh, lúc cô phải bảo vệ luận văn, bỗng nhiên nghĩ nhiều năm rồi chưa nhận được thư của người đó, liền ghé về trường một chuyến.
Ngay lúc đó cô vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, không nghĩ tới thật sự có thư gửi cho cô.
Thư đã đến chỗ bảo vệ từ hai tháng trước, bởi vì địa chỉ và tên cũng là giả, cũng không có lưu số điện thoại, cho nên cô không đến cũng không có ai báo cho cô được.
Sau khi về nhà mở thư, câu thứ nhất là xin lỗi, câu thứ hai là nói người đó tham gia làm nhiệm vụ bị trọng thương, mới vừa khỏi hẳn.
Chính khi đó cô mới biết người kia là một quân nhân.
Cũng là khi đó, cô bắt đầu xem người bạn qua thư này trở thành một người bạn giấu mặt chân chính.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi đó cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018707/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.