🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Chỉ Ái nói cảm ơn, nhận quần áo, vừa đóng cửa, rồi ngừng lại, lại hướng về phía Tiểu Vương hỏi một câu: "Anh ấy đâu?"

"Thiếu gia sao?" Tiểu Vương quay đầu, chỉ vào căn phòng đối diện cửa phòng của Tần Chỉ Ái: "Trong phòng này.." Dừng một chút, Tiểu Vương hiểu ý của câu hỏi này, còn nói: "Nếu cô phải đi, có thể vào chào hỏi hắn một tiếng."

"Ừ" Tần Chỉ Ái gật đầu một cái, cầm túi, nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, lại nhìn Tiểu Vương nói "Cảm ơn", sau đó liền đóng cửa lại.

Cô thay quần áo xong, hong khô tóc, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ ngày một nhỏ dần, sau đó liền nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm, đứng lên xách túi đi ra cửa.

Mở cửa, ngón tay Tần Chỉ Ái nắm chặt túi xách, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm một lần nữa, mới chậm rãi đi về phía cửa phòng đối diện.

Đứng trước cửa, Tần Chỉ Ái lại hít sâu vài hơi, mới lấy hết dũng khí bấm chuông cửa.

Bởi vì cách âm quá tốt, chuông cửa vang lên mấy lần, Tần Chỉ Ái mới mơ hồ nghe được tiếng "Đến đây" sau đó đại khái qua mười mấy giây, cửa phòng được mở ra.

Tần Chỉ Ái còn không nhìn rõ là ai mở cửa phòng, người mở cửa đã nói: "Đem bia đến cho tôi, thêm mấy chai rượu tây nữa... À, đúng rồi, thêm một dĩa..."

Lục Bán Thành còn chưa nói hai chữ "trái cây" liền ngừng lại, nhìn chằm chằm biểu hiện của Tần Chỉ Ái, có chút kinh ngạc, sau đó nói thầm một câu: "Thì ra là bị tung hỏa mù, thì ra là đi đón cô a..."

Tiếng của Lục Bán Thành quá nhỏ, Tần Chỉ Ái không nghe rõ phải "Hả?" một tiếng.

Lục Bán Thành "A?" một tiếng, bỗng nhiên hướng về phía Tần Chỉ Ái nở nụ cười, quay đầu liền hô lớn: "Anh Sinh."

Nhìn qua vai Lục Bán Thành, Tần Chỉ Ái có thể thấy được cảnh tượng trong phòng.

Trong đó tụ tập khá nhiều người, nam có, nữ có, có người uống rượu, có người ngồi hát.

Tần Chỉ Ái chỉ tìm một vòng, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang ngồi hút thuốc trên một chiếc ghế sofa.

Lúc này hắn không bình thường chút nào, không có sự tức giận đáng sợ như lúc trước, hai khuy áo trước ngực làm lộ ra xương quai xanh, hắn ngoẹo cổ, không biết người bên cạnh nói gì, khiến hắn tâm tình có vẻ rất tốt, khuôn mặt lộ ra một vệt cười, đáp hai chữ: "Vô nghĩa.", sau đó liền ngẩng đầu lên, nhả hai vòng khói.

Cố Dư Sinh như vậy, không tức giận, lại có một chút lưu manh, giống với thời niên thiếu như đúc.

Tần Chỉ Ái liền bừng tỉnh.

Cô nghĩ, trên thế giới này, người có thể đem thanh nhã cao quý lộ ra vẻ bất kham hoàn mỹ như vậy, cũng chỉ có hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.