Cô vốn là người ngoài, không phải sao?
Cô ở trong nhà hắn, nhưng mà ngày hôm nay cô lần đầu tiên biết được lịch trình của hắn, biết hắn đang ở đâu... nhưng lại là Tưởng Tiêm Tiêm nói cho cô biết, hắn buổi chiều đến Kim Bích Huy Hoàng đánh bài.
Tần Chỉ Ái nhếch môi, tự giễu, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đen kịt.
Nhiều năm trước, cô thật sự tin bản thân mình có cơ hội đến với thế giới của hắn.
Nhiều năm sau, cô mới biết, ý nghĩ kia chỉ là đơn phương mà thôi.
Hắn quên cô rồi, quên sạch.
Quên sạch đến nỗi quan hệ của hai người giống như nước lã, giống như cách nhau mấy sông mấy núi, giống như rất xa xôi.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn trời, không cho mình rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng người, vừa mới cố gắng hướng về phía ga tàu điện ngầm, bỗng nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh cô.
Tốc độ phanh gấp khiến nước đọng trên mặt đường bắn tung tóe vào váy của cô.
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui về phía sau một bước, bàn chân tê rần, khó chịu đến nỗi cô phải hít vào một hơi, sau đó cô mới nâng ô cao hơn một chút, nhìn chiếc xe trước mặt, hình như hơi quen quen.
Tần Chỉ Ái cho rằng mình nhìn lầm, cô nháy mắt một cái, sau đó hạ kính mát xuống, lúc chuẩn bị cô dụi mắt nhìn cho rõ, cửa xe ở ghế tài xế mở ra, tài xế Tiểu Vương mở một chiếc ô đen kịt đi vòng qua đầu xe, chạy về phía cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2018619/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.