Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi dừng bước, hoảng loạn, không thể làm gì khác hơn là trốn trong phòng ngủ.
Cô đóng cửa lại, lo lắng đi một vòng trong phòng, cố gắng tìm chỗ trốn.
"Cố thiếu gia, ngài đi chậm một chút." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Vương.
"Không có chuyện gì." Âm thanh nhàn nhạt của Cố Dư Sinh vang lên, luôn luôn đối lập với âm thanh khi nói chuyện với Tần Chỉ Ái. cô sợ chết khiếp, còn chưa tìm được chỗ trốn, đành xốc chăn, cầm gối dựa trên ghế sofa, cải trang thành một ngăn kéo nhỏ... Cuối cùng phát hiện chỗ này không thể trốn được.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Muốn chết! Muốn chết!" Tần Chỉ Ái lầm bầm trong miệng.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tiếng nắm tay cầm mở cửa nhanh chóng truyền đến.
Toàn thân Tần Chỉ Ái đều dựng hết tóc gáy lên, cô chuyển con ngươi liếc nhìn xung quanh, sau đó đành ngã xuống thảm, bò đến gầm bàn trà.
Cửa phòng được mở ra, Cố Dư Sinh cùng tài xế Tiểu Vương đi vào.
Chưa tới mười giây, mặt Tần Chỉ Ái kề sát mặt đất, nhìn thấy bốn chân đang đi về phía mình.
Cô căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đôi giày, đến lúc thấy hai chiếc giày sắp đá đến mi tâm của cô thì mới dừng lại.
Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hai chân gần nhất này lại đang được xăn ống quần lên, lộ ra cổ chân trắng nõn.
Tần Chỉ Ái liền nhận ra đây là chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/113007/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.