Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong lòng mỗi người đều tồn tại một lực kiềm chế khát vọng tình dục hoặc nhiều hoặc ít. Còn khác nhau lớn nhất giữa thiện và ác, ánh sáng và bóng tối, cũng chính là lực kiềm chế này. Một ý nghĩ bước vào ánh sáng, một ý nghĩ rơi vào bóng tối.
Mộc Khanh Khanh mang danh hiệu màu đỏ ánh mắt si mê, cẩn thận nhìn chằm chằm thiếu niên tinh linh bị cô phác gục trên mặt đất, thân thể hắn tràn ngập hương vị sạch sẽ mị hoặc mê người, thiếu niên hình dáng ngây ngô, diện mạo yêu mị hoặc nhân, một đôi mắt hoa đào mê người chớp tới chớp lui quyến rũ cô, một đôi tai nhọn tinh xảo còn đang run rẩy, phát ra tín hiệu và ám chỉ nào đó chọc người phạm tội, khiến cô sao có thể nhẫn nhịn hơn nữa đây?
Huống chi, một chút cô cũng không muốn nhịn, không cần nhịn nữa.
Mộc Khanh Khanh chỉ tùy tay liền phóng ra một thuật giam cầm hệ phong, giam cầm đôi tay vô lực phản kháng của hắn lên đỉnh đầu, cả người đều trở nên hơi si mê, cô mang theo chút ấm ức, nhẹ nhàng nói: "Ai bảo ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy chứ? Hơn nữa còn là người ta cần phải công lược..." Thanh âm dần dần hạ xuống, lời chưa nói hết đã bị nuốt hết giữa môi răng giao hòa của hai người.
Giá trị nhan sắc của Lam Linh Nhi có cao hay không thì cô không biết, nhưng nếu đến khi gặp được Lam Linh Nhi, Dung Ly lại lần nữa nhất kiến chung tình với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-kho-nam-phu/3130133/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.