Nghe tiếng la thất thanh quen thuộc của cô con gái, mami con bé ở trên phòng vội vàng chạy xuống, vẻ mặt vui mừng tột độ. 
 - Thanh Thanh, con về đấy ak`? 
 - Hi`, vâng ạ. Tại con nhớ mẹ quá đi mất, hic!- con bé làm bộ sụt sùi nói, chạy lại ôm lấy mami mình, cười rõ là tươi. 
 - Uk`, mẹ cũng nhớ con lắm. Dạo này vẫn khỏe chứ? 
 - Tất nhiên rồi ạ. Con thì đau ốm gì cho đc chứ!- con bé cười hì hì nói. 
 Mami nó khẽ lắc đầu trước cô con gái bướng bỉnh của mình, mỉm cười hiền từ nhìn con bé. 
 - Lâu lắm con ko về, ba và ông nhớ con lắm đó. 
 - Hi`, con cũng rất nhớ mọi ng`. Mà, hôm nay mẹ đoán xem con đi cùng ai nà!- con bé cười tươi. 
 - Ai vậy? Ken ak`?- mẹ con bé mỉm cười hỏi, quay ng` nhìn quanh xem đi vs đứa con gái cảu mình là ai. Ánh mắt bà đột ngột dừng hẳn lại, mắt mở to nhìn cô gái trước mặt........ 
 Choang!- chiếc dĩa sứ cầm trên tay bà rơi tuột xuống đất, tiếng rơi nghe chói tai làm mấy ng` giúp việc vội vã chạy lại, lo lắng hỏi xem có chuyện gì. Riêng mami con bé vẫn đứng sững ở đó, ánh mắt như đông cứng lại nơi Hana.... 
 Khuôn mặt này......Ánh mắt này......Nét cười này......Đây....đây là........ 
 - Thiên Linh!....- tiếng gọi bật ra trong vô thức......... 
- Thiên Linh? Ai thế?- Hana ngạc nhiên nhìn quanh, cố xem thử Thiên Linh mà mami con bé vừa gọi là ai trong căn phòng này, song dường như nhận ra ở đây chỉ có 4 ng` bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3455015/chuong-115.html