- ôi, anh thật vô tâm quá đi, thế mà em nhớ anh thế! Chắc anh chẳng còn nhớ em đâu nhỉ?- con bé nói, giọng châm chọc.
- Tôi cũng mun thế lắm nhưng khổ nỗi, có đc đâu.- anh mỉm cười nhìn con bé, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia thật chặt.
Con bé ko nói j`, cười nhẹ rồi cũng vòng tay, bá cổ anh. Mỉm cười tinh nghịch, con bé nheo mắt nhìn anh.
- Anh còn nhớ em là ai ko thế?
- Chậc. Sao nhỉ? Để xem nào! Là Nguyễn Linh Chi ak`? hay Trần Ánh Minh?- ra chiều suy nghĩ dữ lắm- ak` ko! Em chắc chắn là Lý Minh Nguyệt! haha....
- Anh này!- con bé la lên, mặt phụng phịu hờn giỗi, chân dẫm bình bịch.
- haha.....thôi nào! Tôi giỡn thôi!- anh cười, đưa tay lên nhéo má con bé.
- Đau! Key là đồ ác độc!
- Vậy em thì sao hả? Bỏ đi biền biệt suốt cả năm trời, có bik tôi đi tìm em cực khổ thế nào ko hả?- anh nghiêm mặt nói, ánh mắt ko còn bỡn cợt như lúc nãy nữa.
Con bé bik mình sai thì ko nói j`, chỉ im lặng. Con bé đã bik Key từ rất lâu rui`, anh theo chuyên ngành kinh tế thương nhưng là về thời trang. Nó rất thick những mẫu thiết kế của anh, đa số quần áo của nó đều là anh thiết kế cả.
- Sr anh mà, tại em bận chứ bộ!- con bé cong môi cãi.
- hừ`! Em lúc nào chẳng có lí do.- anh nhăn mặt nói, tỏ vẻ giận.
- keke.....Em là ai chứ! Mà sao anh lại ở đây? Chẳng phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3454987/chuong-87.html