Tôi phải bỏ cuộc thôi. Làm sao tôi đủ can đảm ở lại đây và nhìn em sống vui vẻ hạnh phúc bên một ng` con trai ko phải là tôi chứ? Tôi ko đủ can đảm để ko tiếp tục yêu em nếu vẫn còn ở đây, nên tôi chọn cách ra đi. Thôi thì hãy xem như tôi đang tự giải thoát cho chính mình, và, cho cả em.....
Em vẫn đứng đó, chỉ nhìn tôi và im lặng, như hôm đó.....Tôi đã cố nhưng vẫn ko thể lãng tránh đc ánh mắt của em.....nó đau buồn và luyến tiếc....Em có hiểu, làm sao tôi có thể ra đi nếu em cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Dù đã bik là ko thể nhưng trái tim tôi nào có chịu nghe lời, vẫn mãi ko ngừng gào thét gọi tên em, Thanh Thanh......
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu gặp, ấn tượng đầu của tôi về em là vô cùng đặc biệt. Em ko giống những cô gái khác, em như một khối pha lê kiên cường đến nỗi dễ vỡ, như một cơn gió nhẹ nhàng nhưng mong manh đầy bí ẩn......Em lúc đó chẳng như bây h, hay phải nói là khác xa......Em lạnh lùng và ít nói, gần như tách riêng biệt khỏi mọi ng`, nhưng ko ai là ko bik đến Hoàng Trang Thanh- ng` nổi tiếng ko chỉ nhờ vào danh thế mà còn vào tài năng xuất chúng đến kinh ngạc, vừa vào đã lập đc nhiều công lớn, hoàn thành các thử thách sớm hơn rất nhiều so vs dự đoán nên đc giữ lại để làm hướng dẫn cho các thành viên mới vào trong vòng 6 tháng. Chỉ trong vòng 6 tháng đó, tôi hoàn toàn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3454979/chuong-79.html