Sáng hôm sau:
Theo như lệnh của ông Trần, thằng nhok phải chở con bé đi học. 2 đứa ngồi trên chiếc xe lao như điên. Im lặng. Ko một ai phát ra một âm thanh j` tương tự như tiếng nói. Suốt dọc đường, con bé chỉ ngồi yên, lơ đãng nhìn về một nơi xa xăm đâu đó mà chính nó cũng ko bik là đâu. Còn thằng nhok, nó lái xe như điên, tập trung vào chuyện môn cao độ. Cứ như nó sợ hễ mất tập trung một xí là nó lại nhớ đến cảnh hôm qua. Bất giác, thằng nhok đỏ mặt. Cũng may là con bé mải nhìn đi đâu đó nên ko thấy, hoặc giả thấy nhưng làm ngơ. Dù sao thì con bé cũng đâu có mun khơi lại chuyện đó làm j`, có j` vui đâu.
Đến trường. Con bé bước xuống xe. Thằng nhok ko nói j`, định lái xe vào nhà xe thì đột ngột con bé níu lại. Thằng nhok quay lại. Nhíu mày, khó hỉu.
- Này, anh còn định thế này đến bao h hả? Tôi chịu hết nổi rồi. Nhà có phải có chuyện buồn đâu mà cứ im lặng mãi thế? Cứ thế này chắc tôi điên mất.- con bé bực dọc nói.
- Thế chứ cô tưởng tôi mun thế này à? Suốt ngày cô cũng có nói j` đâu, thế thì tôi bik nói j` cơ chứ. Tôi cũng sắp điên rồi đây.
- Này, thế hóa ra mọi chuyện là do tôi à? Nếu hôm đó anh ko đuổi tôi thì đâu có xảy ra chuyện đó.
- Là do cô nói dối tôi trước mà. Ko phải sao?..
Cứ thế, tụi nó cứ cãi nhau, chuyện ngại ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon/3454923/chuong-23.html