Nhà họ Võ ở chung theo chế độ tam đại đồng đường, nhưng thực tế vẫn chia làm hai gia đình, ở trên hai mảnh đất liền kề nhau nhưng dùng chung một phòng khách lớn, gọi là sảnh chính. Nếu không có việc gì quan trọng, thì mỗi nhà đều có cuộc sống của riêng mình, không ai can thiệp ai.
Biết được điều này, Ngọc thoải mái hơn hẳn, từ giờ cô không cần phải ăn cơm với thím Thanh, hoặc nhìn khuôn mặt lúc nào cũng rình mình như hổ đói của Tùng nữa.
Đến tối, Ngọc ra ngoài xích đu ở bên vườn cam của bà Diệp để đọc sách cho yên tĩnh. Gió trong vườn thổi nhẹ, làm tung bay vạt váy của cô. Ngọc đang chăm chú để ghi lại bài học trong hai hôm nghỉ, không để ý đến nhiều đến chuyện xung quanh.
Đột nhiên, cô cảm thấy cả người rét run như bị ánh mắt độc địa nào đó dõi theo chằm chằm.
Tiếng bước chân tiến đến ngày càng gần, càng gần. Bàn tay từ chỗ tối vươn ra, muốn sờ lên bờ vai cô.
Ngọc phát giác rất nhanh, bèn tránh sang một bên, đứng thẳng dậy:
– Anh muốn làm gì?
Đối diện với cô là khuôn mặt tươi cười và đôi mắt cong cong của Tùng. Có thể nói, thừa hưởng gen của nhà họ Võ, Tùng cũng không quá khó coi, nếu không muốn nói là khá đẹp trai, đạo mạo. Hắn ta hoàn toàn không có vẻ ngoài trông giống mấy kẻ ăn chơi ngồi rồi và đam mê tửu sắc. Nhưng đôi mắt của Tùng thì Ngọc để ý rất kỹ, mỗi lần Tùng nhìn mình, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487465/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.