Ba ngày không đến trường, Ngọc đã từ một cô sinh viên năm cuối trở thành vợ của người ta. Thi thoảng, cô vẫn nhận thấy ánh mắt của các bạn học trong khoa, trong trường đang đổ dồn lên người mình.
Cái Nga lớp trưởng vừa thấy Ngọc bước vào giảng đường đã vội vẫy vẫy.
– Cậu lại đây.
– Có chuyện gì vậy? Sao tớ nhìn thấy mọi người nhìn tớ ghê thế?
Cô ấy xùy xùy:
– Chứ cậu nghĩ sao? Giờ khắp trường đều đang bàn luận cậu lấy một người chồng tàn tật đấy. Còn thêm mấy lời chê bai phán xét nữa. Chẳng hiểu sao mấy đứa tân sinh viên cũng xía mỏ vào. Đám sinh viên ấy mà, có chuyện là thích nghe, thích nói, thích bàn tán. Cậu còn phải chịu khó vài ngày.
– Không phải chứ? – Ngọc nhăn nhó hồi lâu. – Tớ ở trong trường cũng đâu có phải minh tinh nổi tiếng gì đâu, sao mà ai cũng quan tâm chuyện tớ lấy ai thế?
– Vì chồng cậu giàu mà có tật. Ông ngoại cậu còn là Vụ trưởng, nguyên giáo sư. Nói chung là lời hơi khó nghe, cậu nhịn được thì nhịn, không nhịn được thì cũng phải nhịn. Nghe nói tin đồn bắt đầu từ cái đám sinh viên năm nhất cơ, tớ còn đang xem con nào dám nghị luận về sinh viên lớp mình đây.
Toàn bộ sự chú ý của Ngọc dừng lại ở ba chữ “tân sinh viên”. Ngày thường cô ít giao tiếp với bạn bè, ngay cả cùng khoa cũng chỉ chơi với một hai người. Các em sinh viên mới nhập học thì gần như không quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487461/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.