Chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao? Ngọc nheo mắt thăm dò xung quanh mà không thấy ai cầm điện thoại hay máy ảnh quay về phía mình cả. Cảm giác bị nhìn lén ban nãy cũng đã biến mất không còn gì, nên Ngọc nghĩ chắc do cô gặp ảo giác thôi.
Cô quay mặt lại, rút tay ra khỏi tay Thế Anh. Cậu chàng lắp bắp mãi một câu xin lỗi, không biết xin lỗi vì cái gì.
– Xin lỗi… tôi xin lỗi.
Ngọc thở dài, kéo Thế Anh ra một góc khuất trong sân trường.
– Lần sau cậu không được nói như thế nữa. Ở trường chúng ta là bạn bè, nhưng ở nhà là chị dâu em trai họ. Cậu biết tôi ở nhà chồng đã khó xử sao còn nói giữa nơi đông người như thế?
Cô biết Thế Anh từ thuở còn thơ, đã hiểu bản chất của cậu là đứa trẻ lớn xác, thích ai đều nồng nhiệt vô cùng, luôn miệng nhắc đến người đó. Nhưng không ngờ nổi cậu ấy lại thích mình.
Vì rõ ràng suốt bao nhiêu năm qua, Thế Anh chưa từng nói với cô điều ấy thật. Phải đến khi nhìn thấy ánh mắt giận dỗi của cậu ở buổi tiệc đêm qua, cộng với bộ mặt trùng trùng tâm sự của Nguyên sau cuộc nói chuyện, cô mới ngờ ngợ đoán ra.
– Em không suy xét Thế Anh một chút sao?
Câu hỏi của Nguyên lặp lại một lần nữa trong đầu khiến Ngọc tỏ tường hơn rất nhiều. Người chồng hờ này của cô rõ ràng là đang ghen, không giận dỗi trách móc, chỉ âm thầm chịu đựng mà thôi. Anh biết giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487441/chuong-23.html