Cơn mưa phùn cuối đông ngày càng nặng hạt, từng hạt từng hạt hất trên cửa xe, rồi rơi xuống như những rãnh nước trên tấm kính mờ đục. Thành phố bao trùm trong một màu xám xịt trầm buồn. Nguyên ngồi ở hàng ghế sau, một bên giục chú Phước lái xe thật nhanh, tay thì không ngừng ấn điện thoại gọi cho Ngọc. Cô vẫn không bắt máy mặc dù tiếng chuông vẫn đổ dồn dập. Chú Phước đập tay vào vô lăng chửi bậy một câu:
– Chết tiệt. Tắc đường rồi Nguyên.
Đường xá Hà Nội vào giờ tan tầm chật như nêm, những dòng xe nối đuôi nhau bóp còi inh ỏi. suốt mấy phút đồng hồ mà vẫn không nhích thêm được nửa bước.
– Chú tìm đường tắt đi đi, chuyện gấp lắm ạ.
– Hay cháu gọi số máy bàn xem sao?
– Cháu gọi rồi mà họ bảo không biết Ngọc đi đâu, bạn bè cô ấy thì nói sáng nay họ không có tiết. Nhưng cháu chắc chắn người trong nhà biết cái gì đó, ban nãy khi hỏi, bọn họ cố ý lảng tránh cháu. Mẹ cháu chắc mười lăm phút mới về đến nhà.
– Cứ tình trạng như thế này có tìm được đường thông thoáng thì vẫn mất nửa tiếng nữa.
Câu nói của chú Phước làm tâm trạng Nguyên thêm nặng nề, như có ngàn vạn tảng đá đang đè lên ngực. Anh cầm chặt chiếc bùa bình an đang để trong túi áo của mình. Hôm trước, Ngọc đã đích thân lên chùa để xin nó cho anh, thậm chí còn phải vừa quỳ vừa lạy chín mươi chín bước. Khi về, Ngọc bị chuột rút hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487420/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.