Trăng chếch trên những cây sồi già ở trong rừng, xa xa là một vài tiếng chó hoặc tiếng sói tru lên văng vẳng. Ngọc loạng choạng bám vào gốc cây mới có thể giữ được thăng bằng. Bàn chân cô lúc này đã mất một chiếc giày, máu túa ra từ gan bàn chân. Mỗi khi mưa rơi xuống, máu bị hòa loãng với nước mưa trông ghê sợ.
Ngọc quỳ một chân xuống gần một gốc cây thở dốc.
Đói. Lạnh. Và sợ hãi. Tất cả gặm nhấm Ngọc, khiến cho cô không thể bước tiếp được nữa.
– Nguyên.
Ngọc thốt lên một tiếng nhìn bất lực, gọi tên người cô tin tưởng nhất hiện tại. Nhưng bản thân cô lại hiểu sợ một điều rằng, anh không thể có mặt ở đây lúc này, cũng không thể cho cô sự che chở. Muốn sống, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của một mình cô mà thôi.
Chưa bao giờ Ngọc cảm thấy mình cần phải bình tĩnh như bây giờ. Và cô cũng ép mình cảnh giác cao độ. Rất may rằng từ lâu đã không nghe thấy tiếng bước chân của hai tên bắt cóc nữa. Cô chỉ cần thoát khỏi khu rừng này là ổn.
Thấy mưa đã tạnh, Ngọc xé một mảnh vải trên áo sơ mi mặc trong của mình, buộc lên một cành cây đánh dấu. Nhìn lại đằng sau, một đống vải cũng được buộc lên cây như thế. Như vậy ít nhất cô sẽ không bị lạc đường. Địa thế của khu rừng ngày càng thấp, cộng với tiếng nước róc rách chảy bên tai, Ngọc biết mình có thể đi dọc theo bờ suối để tìm đường xuống núi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487416/chuong-30.html