Lý Tuệ An cười nhạt đanh đá: "Không đói! Tôi dọn dẹp cũng đã no căng bụng rồi."
-"Thế sao lại còn nấu ăn làm gì?"
"Tôi không nấu thì để cho anh đói rục thây rồi die, tôi có thể đem anh đi hỏa thiêu không?"
-"Miệng cô độc thật."
Phạm Thiên nghe xong lời nói của Lý Tuệ An cũng không thể nuốt nổi một hạt cơm, anh nhìn lên bàn có rất nhiều món ngon nhưng hình như ngon nhất vẫn là gà ướp gia vị.
Nhìn trên bàn còn có những món như canh rau đạm bạc và nhiều thức ăn kèm thêm làm cho bàn ăn nhìn đẹp mắt hơn. Phạm Thiên suy nghĩ về việc lúc trưa, anh nhướng mày mở giọng hỏi cô.
"Lúc trưa cho tôi xin lỗi, vì có chút rượu nên tôi không kiểm soát..."
-"Được rồi, tôi biết đó chỉ là bản năng của đàn ông khi say rượu. Tôi biết ngay là anh say nên mới làm hành động khó hiểu như vậy, may là lúc đó còn chưa chạm môi hay làm gì nên tôi không tính toán so đo."
Lý Tuệ An cướp lời của anh, nói rõ về việc cô hiểu biết nhiều như thế nào về đàn ông với mặt chung khi say rượu. Anh không nghĩ rằng cô Sẽ bình thản trả lời như không có chuyện gì xảy ra, anh cố gắng tra hỏi lại thêm lần nữa.
"Cô không giận nữa à?"
-"Không, giận nhiều làm gì cho mệt dù sao thì đó không phải là sự thật nên tôi biết kiền chế không tự luyến thứ xa xỉ đó. Nhưng mà cũng lạ thật, lúc đó anh cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-duoc-chong-nhu-y/2829288/chuong-26.html