Nhìn họ vui như thế thì bác sĩ cũng ít giận đi, thấy anh đứng đực ra chậm hiểu thì bác sĩ gọi anh.
"Anh kia, anh thường ngày làm nghề gì mà chậm hiểu thế? Anh làm bố rồi, hiểu chưa?"
Anh ngây ngốc gật đầu lia lịa với bác sĩ, ba người già lớn tuổi kia thì nhìn anh cười phá lên. Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn thế thôi, bác sĩ nói tiếp về bệnh tình của cô.
"Theo chuẩn đoán và khuyến khích người mắc phải bệnh tim không nên mang thai, tôi mong mọi người nên chăm sóc thật tốt và bỏ ra một chi phí để tiến hành điều trị tốt nhất cho thai phụ."
"Vâng, vâng."
Nói xong bác sĩ rời đi, hai ông bà đứng đó cũng hiểu tình hình nên nói với anh.
"Phạm Thiên, bố mẹ về trước nhé. Con ở lại chăm sóc Tuệ An nhé! Ông Lý, chúng ta cùng về thôi."
"Hả? À ừ được được."
Tất nhiên ông Lý Khải không chậm tiêu như nhanh ngay lúc này nên cũng trả lời nhanh gọn lẹ rồi cùng về nhà với hai ông bà. Anh sau khi tiến họ đi thì vào bên trong phòng bệnh, nơi mà cô dưỡng bệnh.
Bên trên là bình nước biển được truyền vào cho cô, xung quanh là máy đo điện tim. Nhìn cô thế này anh không suy nghĩ là cô đang mang thai, thân là chồng nên anh sót ruột sót gan chỉ biết nhìn vợ hôn mê trên giường bệnh với khuôn mặt bất lực mà thôi.
Anh ngồi nhìn cô một lúc lâu, ngắm nghía đủ chỗ từ cơ thể cô, xem xem chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-duoc-chong-nhu-y/2829230/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.