Vừa hay ngày xin nghỉ, anh đưa cô đi mua những yếu phẩm. Những món đồ và đồ của trẻ sơ sinh khi lên đến ba tuổi, tất cả dường như đều hợp mắt của Lý Tuệ An, nhìn những món đồ dễ thương cô như bị xiêu lòng.
Anh và cô chọn rất nhiều đồ và xem xét kĩ lưỡng và khi ở nhà cũng không thể thiếu đó là nơi giành cho con của họ khi sinh ra, không theo phương Tây hay những ngôi nhà giàu sang để tách con cái ra phòng riêng. Cô và Phạm Thiên chọn cùng chung sống với con một phòng để thuận tiện chăm sóc cho con cái mỗi khi quấy khóc.
Mỗi ngày trôi qua đều là hạnh phúc và niềm vui khi tất cả đều giành cho cô những hạnh phúc vốn có. Ngày này qua ngày kia, Hạ Hạ và Châu Kiệt cũng đã quyết định về chung một nhà sau những niềm vui không khép được mồm, cô và anh đều gửi lời chúc phúc đến cho hai người họ.
Niềm hâng hoan và đón chào niềm vui của tất cả đều hòa chung một nhịp, anh đưa cô đi băng băng trên đường bằng chiếc xe hơi, dẫn cô đến bên bở biển để ngắm cảnh dòng nước lơi lả phủ nhẹ lên dòng cát nằm im dưới chân của họ.
Cảm giác hạnh phúc này trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ được trải nghiệm, cô nói với anh.
"Cảm ơn vì anh đã đến bên cuộc đời của em, thắp sáng mọi đường đi bị dập tắt, đã dẫn lối em đi trên những con đường toàn vết cắt. Cảm ơn anh vì tất cả..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-duoc-chong-nhu-y/2829223/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.